Trước khi đi săn mùa thu, ta giả vờ gặp ác mộng, tỉnh giấc giữa đêm, lao vào lòng Tiêu Trì, khóc đến khó thở.
Bây giờ, Tiêu Trì đã học được cách kiên nhẫn dỗ dành ta.
Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, ta ở đây."
Ta ngẩng mặt lên, run rẩy cả người, bắt đầu màn diễn xuất của mình.
"Phu quân, đáng sợ quá, thiếp mơ thấy chàng bị bầy sói vây công, còn có một con sói xám cắn vào bắp chân của chàng."
"Lần săn b.ắ.n này, chàng nhất định phải cẩn thận gấp bội."
"Phu quân của thiếp anh tuấn phi phàm như vậy, tự nhiên sẽ bị Hoàng hậu và Thái tử ghen ghét."
"Nếu phu quân có mệnh hệ gì, thiếp cũng quyết không sống một mình, thiếp sẽ tuẫn táng theo chàng."
Tuẫn táng...
Giữa đêm khuya thanh vắng, Tiêu Trì hoàn toàn ngây người.
Hắn há hốc miệng, bị lời nói của ta làm cho nhất thời không nói nên lời.
Nhưng, ánh mắt hắn rõ ràng sâu thẳm hơn vài phần, hắn đã đang suy xét lời nói của ta rồi.
"Được, ta nhất định sẽ vạn phần cẩn thận."
Ngày hôm sau, Tiêu Trì vào cung, hắn sẽ cùng đoàn tùy tùng của Hoàng đế đi đến bãi săn.
Còn ta thì lại bí mật bàn bạc với huynh trưởng một hồi.
Gần đây, huynh trưởng đã điều tra rất nhiều chuyện, tự nhiên không khó để phát hiện ra manh mối.
Huynh ấy nói: "Thúc phụ quả nhiên có ý định đoạt binh quyền. Nhị phòng và Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tran-van-kieu/3743745/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.