Vị trí vết thương vừa vặn, không làm tổn thương nội tạng, nhưng cũng đủ để dùng khổ nhục kế.
Ta ngã vào lòng Tiêu Trì, trước khi nhắm mắt, ta nhìn thấy một tia lo lắng và kinh ngạc trên mặt hắn.
Ta tiếp tục diễn vai si tình: "Phu... phu quân, chàng không sao là tốt rồi."
Nói xong, ta liền "ngất xỉu".
Tiêu Trì cuối cùng cũng ôm chầm lấy ta, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ gấp gáp: "Để lại một nửa người ứng địch, số còn lại lập tức hộ tống xe ngựa hồi phủ!"
Huynh trưởng thấy đạt được mục đích, tự nhiên sẽ không làm quá nữa.
Vì vậy, cuộc ẩu đả bên này cũng nhanh chóng kết thúc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng những chứng cứ để lại, đều sẽ chỉ hướng Đông cung.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đến phủ, Tiêu Trì bế ngang ta lên, sải bước đi vào nội trạch.
Phủ Liễu một đường vừa đi vừa khóc: "Huhu, đại tiểu thư sợ đau nhất."
Điều này đúng là sự thật, ta quả thực sợ đau.
Nhưng, hiện giờ đã đến nước không nỡ bỏ con sói không bắt được thỏ rồi.
Ta được đặt lên giường, Tiêu Trì vừa dặn người đi gọi lang trung, ta liền ôm chặt lấy cánh tay hắn, giả vờ gặp ác mộng: "Phu quân, chàng mau đi đi! Đừng lo cho thiếp!"
Hắn sững sờ, cũng không rút tay về nữa.
Ta lẩm bẩm vài câu, lại bắt đầu gọi mẹ.
Ta và hắn đều là những kẻ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tran-van-kieu/3743743/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.