Trong doanh trại, không khí nặng nề và căng thẳng bao trùm. Tin tức từ Tiêu Lai khiến Lăng Thanh Tiêu không thể ngồi yên. Hắn đi đi lại lại trong lều, gương mặt trầm tư và ánh mắt sắc lạnh như đang tìm kiếm một giải pháp. Sở Ngọc đã bị bắt và Lăng Thanh Tiêu biết rằng không thể trì hoãn thêm nữa.
Tiêu Lai, dù đã kiệt sức, vẫn cố gắng truyền đạt toàn bộ thông tin. Mỗi từ hắn nói như một nhát dao cắt sâu vào lòng Lăng Thanh Tiêu. Sở Ngọc không chỉ là một tướng quân tài giỏi, mà còn là người cực kỳ quan trọng đối với hắn.
- Tiêu Lai, ngươi đã làm rất tốt. Nghỉ ngơi đi, bổn vương sẽ lo phần còn lại.
Tiêu Lai mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Lăng Thanh Tiêu, hắn chỉ gật đầu, lặng lẽ rời khỏi lều. Trái tim hắn vẫn nặng trĩu lo lắng, nhưng hắn tin tưởng rằng Vương gia sẽ không để Sở Ngọc gặp nguy hiểm.
Lăng Thanh Tiêu ngồi xuống bàn, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn cảm nhận được sự giận dữ và quyết tâm dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng đây không phải lúc để bị cảm xúc chi phối. Hắn cần phải bình tĩnh và tính toán từng bước đi một cách cẩn thận. Sở Ngọc là người mà quân Yến đặc biệt muốn bắt giữ vì nàng là người duy nhất có khả năng cứu Khả Hãn. Hắn phải cứu nàng trước khi kẻ thù có thể khai thác được bất kỳ lợi thế nào từ nàng.
Khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Lăng Thanh Tiêu đứng dậy và bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-tuong/3616449/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.