Đoàn người rời trấn Thanh Thủy đi liên tục ba ngày mới đến được kinh thành, cả chặng đường Sở Ngọc tuyệt nhiên lựa chọn cưỡi ngựa với mấy người Tiểu Vân, Tiết Nghiên và Tử Kiệt nàng hiện tại không muốn thấy mặt Lăng Thanh Tiêu.
Về phía hắn hiện tại đang là đại phu nên có nhiệm vụ túc trực bên cạnh chăm sóc sức khỏe của Thái Hậu. Hi Xuân thái hậu nhìn bộ dạng thất thần của hắn mặt đầy chán ghét thật muốn đạp hắn ra khỏi xe ngựa.
- Lão tứ à lão tứ, Con thật sự không biết sai ở đâu à?
- Mẫu hậu, nhi thần đã làm sai gì rồi à?
- Tên tiểu tử con, bao nhiêu năm chinh chiến sa trường hay lắm mà giờ thì mang ra nói thử đi. Ai gia là một bà già cũng nhìn ra tiểu cô nương đó có ý với con. Con còn đi bảo người ta tùy tiện, ta mà là cô ấy đã sớm lôi con ra chém rồi.
- Mẫu hậu, người … thấy hết rồi sao?
- Không sót một chi tiết nào, ai gia bảo này, nàng ấy là nữ tử thẳng thắng, trọng tình, trọng nghĩa xét về dung mạo người ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành về tài năng ai gia thân là thái hậu đương triều không để ý đến mấy cái cầm, kì, thi, họa đấy con thật sự cần một nữ nhân suốt ngày ngâm thơ ca phú chứ không cần một người có thể đứng bên cạnh hỗ trợ con sao? Thôi được, nếu con không thích thì cứ dứt khoát. Ai gia sẽ không ban hôn cho hai người các ngươi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-tuong/3567714/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.