Sở Ngọc sau khi làm một màn giả thần giả quỷ thì cũng lặng lẽ rời đi, nàng thay lại y phục thường ngày vẽ lại vết sẹo dài trên mặt nhanh chóng tập trung với nhóm của Tư Kỳ.
- Tiểu lang trung, tiểu lang trung.
Mọi người còn đang đứng đợi nàng, chưa thấy hình đã nghe tiếng. Tiểu Vân đến bên cạnh nàng nhắc nhở.
- Tiểu thư, không nên nói lớn. Chú ý thanh danh.
- Tiểu Vân, không ngờ võ công em giỏi như vậy. Lúc đầu ta còn định để em và Tử Kiệt đứng bên dưới thôi đó.
Sở Ngọc đến thế giới này cũng được gần một tháng nên đã dần quen với tính khí bà cụ non của Tiểu Vân, nàng không mấy để ý nên cũng kiếm cách chuyển chủ đề.
- Tiểu lang trung bọn chúng có chịu khai không?
- Có nhưng vấn đề có vẻ vượt qua dự tính của chúng ta. Tri huyện và thứ sử cấu kết nhau bòn rút tiền cứu trợ để bồi dưỡng sơn tặc, số tiền đấy đang ở Hắc Phong trại.
Lăng Thanh Tiêu cũng không tính toán với nàng, Tử Kiệt thấy vương gia nhà hắn cũng đã dần quen với tính tình của nàng nên y cũng không lên tiếng trách phạt hắn đành đứng sau im lặng.
- Thổ phỉ? có phải là mấy tên hay nhào ra giữa đường la lớn cái gì mà đường này ta mở, cây này ta trồng muốn đi qua phải để lại lộ phí.
- Có thể xem là vậy.
- Vậy tiểu lang trung, huynh có cách nào không?
Lăng Thanh Tiêu nhìn thấy sắc trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-tuong/3567702/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.