Lục Ngọc lần nữa đứng chắn ở giữa, ông nhàn nhạt lên tiếng.
- Ngươi nên nhớ rõ những gì ngươi đã nói với ta, nếu ngày sau nha đầu đó lần nữa vì ngươi mà đau lòng thì ta không ngại đối đầu với hoangd thất nước Sở đâu.
Lục Ngọc đưa mắt sang nhìn Từ Khải Tuyên, trong đôi mắt hơi có nết nhăn của ông hiện lên vẻ cảnh cáo. Từ Khải Tuyên hơi khựng người lại nhưng hắn rất nhanh đã ôm quyền chầm chậm cúi người hành lễ.
- Vãn bối đã rõ nếu có ngày đó xảy ra, vãn bối sẽ tự mình đem mạng đến nộp cho Vương Ngọc Lâu.
Cùng lúc này tại khuê phòng của Tiêu Ân, mẫu thân nàng cầm lược chải tóc cho nàng vừa chải lại vừa dặn dò, một bên bà mối lại luyến thoáng không ngừng. Nha hoàn đứng canh cửa không để nàng có cơ hội chạy mất lần nữa.
- Mẫu thân, người dặn con đã trọn vẹn một ngày rồi con sớm đã nhớ hết rồi người cũng mau nhanh lên kiệu hoa đã tới rồi.
Tiếng thái giám tổng quản vang lên cắt đứt đoạn nói chuyện của hai người.
- Mời tân nương lên kiệu hoa.
- Khoan đã ta còn chưa trang điểm xong.
Bộ dạng gấp rút của nàng khiến người cung quanh cũng loạn thành một mớ. Bà mối vội vội vàng vàng đội mũ phượng lên cho nàng, Tiêu Ân thấy vị chỉ nhanh tay cầm lấy bút vẽ mày, mẫu thân nàng thì lại phủ khăn hỉ lên cho nàng vội vội vàng vàng mà ra khỏi cửa. Vì hỉ phục quá nhiều lớp và trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3373778/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.