Dọc đường đi vì thân thể của Từ Khải Tuyên không khỏe nên mọi người phải ngồi xe ngựa, lúc Tiêu Ân đang thao thao bất tuyệt tìm thuốc cho Từ Khải Tuyên thì Lục Ngọc lại lên tiếng.
Tiêu nha đầu hắn là bị trúng độc chứ không bị liệt, ta có thể đảm bảo tứ chi hắn hoàn toàn khỏe mạnh, các ngươi đừng có vô tư như chốn không người được không? Sư phụ, đây không phải là cảnh mọi người muốn thấy sao, Tấn Vương lại nói đến ngài cũng quá không thương chính bản thân mình rồi, cho dù là đi đánh giặc thì cũng không thể lơ là để trúng ngũ liên hoa như vậy. Nàng trưng ra bộ mặt tức giận, lớn giọng nói trách cứ Từ Khải Tuyên
- Tấn Vương ngài dung mạo tuấn mỹ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nếu không cần thận làm dung mạo này bị hủy thì ta chẳng phải là bị lỗ lớn sao?
Ánh mắt của Từ Khải Tuyên ôn nhu, sủng nịch nhìn nàng, môi mỏng nhẹ cong, vui vẻ như trẻ nhỏ được cho kẹo.
- Được, bốn vương nhớ kỹ.
Tiêu Ân bị hắn làm cho thất thần thoáng chốc câm lặng, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, mặt đỏ lên tận mang tai, hốt hoảng dời ánh mắt, đúng là nàng không có khả năng phản kháng trước mỹ nam kế của hắn, nàng phải hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh, nói.
- Vương gia, hiện tại ta vẫn luôn có việc muốn nói với ngài.
Tiếng nói vừa cất lên đã bị cắt ngang bởi tiếng xé gió, ngay sau đó, vài mũi tên không biết từ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3371089/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.