Chương trước
Chương sau
Tiêu Khương thấy mọi người vào cũng cúi người hành lễ.

- Vương gia, Phụ thân, mẫu thân.

- Tiêu tỷ tỷ là đang nói đến ta sao?

Từ Khải Tuyên dùng giọng điệu non nớt mà hỏi ngược lại nàng. Những người có mặt trong phòng không khỏi mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn vì bọn họ đều biết Từ Khải Tuyên vốn không có bệnh. Tiêu Diệp vội lên tiếng nói đỡ cho Tiêu Ân, ai mà không biết dám giỡn mặt với Tấn Vương hậu quả vô cùng thê thảm.

- Vương gia ái nữ từ nhỏ sống xa gia đình nên không biết về phép tắc, mong ngài lượng thứ.

- Tiêu tỷ tỷ, tỷ muốn gặp hoàng hậu như vậy chi bằng sáng mai vào cung với ta đi. Ta tin mẫu hậu sẽ nói rõ với tỷ. Thừa tướng sao mọi người đều gọi ta là Vương gia vậy?

Tiêu Khương bước sang một bên liền thấy Tiêu Ân lúc này như một đứa trẻ bị bắt quả tang tại trận. Bộ dạng cực kì ủy khuất, Tiêu Khương nhìn nàng như vậy không khỏi châm chọc.

- Muội muội, không phải muốn vào cung gặp hoàng hậu sao giờ đã có người dẫn vào rồi đấy.

Tiêu Ân lúc này đưa cánh tay nhỏ của nàng lên mà nhéo vào eo Tiêu Khương. Nàng vội chắp tay lại hành lễ.

- Vương gia, hoàng hậu thân phận tôn quý không nên làm phiền người. Ta còn đang bận công vụ bên người xin phép đi trước.

Tiêu Ân còn định chạy trước đã bị Từ Khải Tuyên nắm cổ áo nàng giữ lại.

- Tiêu bổ khoái, nếu nhắc đến công vụ thì tỷ tỷ nên đến Cẩm Y Vệ lấy lời khai của Thượng Quan Thanh đi, còn nữa mặc dù ta không biết vị Tấn Vương gia kia là ai nhưng nhắc nhở tỷ một chút hạ độc hoàng thất tội cũng chu di đấy. Mà hình như tỷ tỷ có thành kiến với công chúa nước Kim thì phải.

- Vương gia, mọi việc điều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Ngài đại nhân đại lượng không chấp nhất tiểu nhân.



Nàng bày ra một bộ dạng vuốt mông ngựa mà nịnh nọt hắn. Từ Khải Tuyên nhìn nàng chế giễu

- Theo lời mọi người hay nói thì có khi Tấn Vương gia là ta phải không? À còn nữa Tiêu cô nương còn muốn hi sinh vì nước lấy ngốc tử tám tuổi thì phải. Ta có nên tấu với Phụ hoàng ghi công cô nương vào bảng công trạng cho sử quan ghi vào sử sách hay không?

- Vương gia, không cần, không cần đâu, vạn lần không cần, thuộc hạ xin cáo lui.

Không đợi hắn trả lời nàng đã ba chân bốn cẳng ôm lấy quan đao mà chạy ra ngoài. Ba người còn lại nhìn bóng lưng nàng không khỏi bật cười lớn. Tiêu Ân nàng một đời oanh liệt nay bị Tiêu Khương hắn hủy rồi thù này sau này nàng nhất định phải báo.

Từ Khải Tuyên nhìn nàng khẽ lắc đầu, hắn liếc mắt nhìn sang Tiêu Khương. Tiêu Khương còn đang cười hả hê thấy hắn nhìn lập tức im bặt.

- Tiêu huynh có vẻ hứng thú với việc của ta như vậy nhỉ chi bằng huynh đi phá vài vụ án còn tồn đọng của Lục Phiến Môn đi.

- Tiêu đại nhân, Thượng Quan Thanh sáng nay đã thừa nhận việc nhận tiền và làm giả kết quả khám nghiệm tử thi rồi là do tên Quản gia của phủ Thái sư. việc còn lại nên nhờ ngài vậy.

- Lão thần tuân mệnh.

- Tiêu đại nhân ngài cũng nên hỏi Tiêu tướng quân lần này công chúa nước Kim đến là để tìm ai? Cầu thân với ai? Và đặc biệt hoàng hậu ban hôn cho ai?

- Việc này?

Tiêu Diệp còn đang chưa hiểu lời của Từ Khải Tuyên nói thì Tiêu Khương đã vội lên tiếng cắt ngang.

- Phụ thân, người mau về phòng nghỉ ngơi sớm sáng mai còn có việc phải làm.



- Tiêu phu nhân, bổn vương chúc mừng người sớm có dâu hiền.

Trác Ngọc từ ban nãy còn đang che miệng cười nghe Từ Khải Tuyên nhắc đến mình, bà hơi khựng lại nghĩ ngợi một chút liền kêu Tiêu Khương sang nói chuyện.

- Tiêu Khương, con qua đây.

- Mẫu thân. Á a á … mẫu thân nhẹ tay, nhẹ tay một chút.

Bà nhanh chóng véo tai Tiêu Khương mà lên tiếng.

- Nói, con đã tự ý chung thân với ai rồi phải không? Nói người đó là ai?

- Con nói, con nói, là công chúa Kim quốc nàng tên A Lan.

Tiêu Diệp tức đến đỏ mặt ông véo vào tai Tiêu Khương.

- To gan, ngươi cậy thế đang ở chiến trường nên mượn hoàng hậu ban hôn. Ngươi tưởng ta không dám làm gì ngươi sao đến từ đường mà quỳ cho ta.

- Phụ thân, đau, đau, con biết sai rồi.

Ai mà có ngờ Tiêu đại tướng quân anh dũng, thiện chiến trên sa trường giờ lại như tiểu hài tử bị phụ mẫu phạt như thế. Từ Khải Tuyên vẻ mặt đầy đắc ý nhìn hắn, Tiêu Diệp quay sang Từ Khải Tuyên chậm rãi nói.

- Vương gia, chính nhân quân tử là người chính trực không lợi dụng lòng tin và sự lo lắng của người khác trùng hợp ái nữ ở nhà cũng rất thích kiểu người như vậy. Đặc biệt rất ghét người khác lừa gạt mình, mong vương gia nhớ rõ điều này, nha đầu đó còn là muốn tìm phu quân giống phu phụ nhà thảo dân một người, một đời, một kiếp.

Từ Khải Tuyên ho khan vài tiếng, Tiêu thừa tướng này thật là vạn lần không nên chọc ông ấy, từng lời thốt ra đều chí mạng. Nếu có thể lựa chọn bị một đao chém chết hoặc đắc tội với thừa tướng thì hắn thà chọn bị một đau chém chết cho thật thoải mái còn hơn đắc tội với ông ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.