Hai người chạm mắt nhau, ánh mắt Từ Khải Tuyên đầy sự dò xét nhìn nàng còn Tiêu Ân thì đầy vẻ tránh né. Từ Khải Tuyên cũng không muốn ép nàng, hắn chậm rãi lên tiếng giọng nói trầm ấm
- Thôi bỏ đi, khi nào cô muốn nói thì nói.
- Vương gia…
Nàng không biết phải nói gì với hắn chỉ đành chăm chú băng bó vết thương cho hắn.
- Khi nào ngài khỏi bệnh ta sẽ nói từng chuyện cho ngài nghe. Bây giờ ngoài dưỡng bệnh thì chúng ta còn một kẻ thù lớn ngài nên cẩn thận.
Hắn nghe nàng nói không khác gì đang dặn dò và ra lệnh hắn làm việc.
- Được. Bản hoàng tử đợi ngươi.
Từ Khải Tuyên còn đang nghĩ nếu nàng phát hiện hắn lừa nàng thì liệu nàng có đem cả phủ vương gia của hắn mà lừa bán sạch hay không.
Hai người rời khỏi phòng đã thấy thái sư một đường mà đi theo vỗ mông ngựa, bộ dạng cực kì vô sỉ không hề cảm thấy e ngại nàng. Tiêu Ân nhiều lúc muốn tiến lên cho ông ta một đao luôn tại chỗ, nhưng lần nào cũng bị Từ Khải Tuyên giữ lại.
Nàng nhịn, nàng nhịn đợi đến lúc đủ chứng cứ phản tặc của ông ta nàng hứa sẽ đích thân đốt sạch phủ thái sư của hắn, vác đao lớn mà chém hắn thành tám mảnh.
Hai người lên xe ngựa rời khỏi phủ thái sư đã là đêm tối, Tiêu Ân dặn dò bọn họ đưa Từ Khải Tuyên cùng về phủ Thừa tướng. Nàng cũng tranh thủ ngủ một lát nào ngờ vừa nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3350479/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.