Bên trong là một khoảng không gian tĩnh mịch tối đen như mực hoàn toàn không có ánh sáng nào có thể chui lọt. Tiêu Ân theo bản năng sợ bóng tối đã nhanh chóng đưa tay lên không trung sờ soạng trong vô định. Nàng như vừa chạm thấy gì đó vừa cứng vừa mềm cũng bóp thủ vài cái. Thấy bên cạnh không tiếng động, Tiêu Ân rút ra từ ngực áo một mồi lửa, ánh sáng lập loè của của mồi lửa giúp nàng nhìn thấy bên trong rõ ràng hơn một chút. Tiêu Ân lúc này mới nhìn thấy được thứ vừa rồi nàng chạm tay vào còn nắn bóp, ánh mắt trở nên kinh hãi nàng lần này không còn mạng trở về rồi.
Lạy tổ tiên mười mấy đời nhà họ Tiêu độ cho con cháu qua kiếp nạn diệt môn này. Thứ nàng vừa sờ phải đó là ngực của Tấn vương gia. Mồ hôi lạnh trên trán nàng không ngừng thay nhau mà rơi xuống mặt. Tiêu Ân có thể cảm nhận được từng cọng lông tơ trên người nàng đều dựng đứng lên cả.
- Sờ chưa đủ?
Câu hỏi ngắn gọn trầm ấm, trong trẻo, không nhận ra được hỉ, nộ, ái, ố của hắn không khỏi khiến hai chân của nàng không còn lực để đi.
- Đ...đã đủ, à không, không phải Vương gia nghe thuộc hạ giải thích là thuộc hạ sợ bóng tối nên ---
- Theo ta vào trong.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Tiêu Ân còn định sử dụng khả năng của một học sinh giỏi cấp quốc gia của lịch sử và văn học, soạn sẵn trong đầu 7749 kịch bản để giải thích nhưng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3334878/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.