Tờ mờ sáng hôm sau Tiêu Ân đã lên đường về phủ, đoạn đường từ Thanh Sơn vào kinh thành cũng hết vài ngày đi đường.
Vận dụng khinh công học mười mấy năm trời nàng đi liên tục cả ngày lẫn đêm mới có thể đến một thành gần Thanh Sơn nghỉ ngơi. Tiêu Ân nhìn xung quanh đánh giá một lượt, nơi đây không giống triều đại nào trong lịch sử cả. May mắn lúc rời đi nàng đã trộm y phục của Lục Ngọc để thay không thôi lại thêm phiền phức, sư phụ không dám cho nàng cả một con ngựa nữa chứ đúng là lão keo kiệt mà.
Tiêu Ân túm vội người đi đường hỏi tìm quán trọ gần nhất để nghỉ ngơi và thay y phục. Đồ Lục Ngọc có thể đẹp nhưng lại mang một màu tráng toát chẳng khác nào nàng đang chịu tang cho y, người đi đường thì quăng cho nàng ánh mắt đồng cảm.
Quanh co một hồi trong thành nàng cũng tìm được trọ nghỉ ngơi nhưng mà giá phòng.... Quá đắt rồi.
- 1 đêm 4 lượng, trọ của ngươi ngủ ra vàng à?
- Khách quan, trọ của tiểu nhân là trọ duy nhất ở đây rồi ngài không nên nói như vậy, ngài không thuê để người khác thuê.
- Ta không cần, ngươi cứ ủ cái phòng ở đấy cho ra vàng đi.
Tiêu Ân và tiểu nhị lời qua tiếng lại một hồi nàng mới rời đi, quả thật vật giá leo thang mà. Từ hiện đại đến cổ đại chỗ nào cũng có gian thương quá đáng sợ rồi.
Tiêu Ân chỉ còn cách ghé quán sủi cảo ven đường mà ăn thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3323961/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.