Trần di nương vội nói: “Thời gian không còn sớm nữa, lão gia, nhân lúc thức ăn còn nóng, mau khai tiệc đi, Thích… Vương phi, người thấy thế nào? Cẩm Dương chắc chắn đã đói rồi, có phải không?”
Để Thích Cẩm Dương đồng ý, bà ta còn cố ý quay đầu liếc nhìn nhóc con nhưng vừa nhìn thì nét mặt bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Là người trong cuộc, vậy mà cậu bé cứ ở đó ăn điểm tâm như thể chuyện không liên quan tới mình?
Quan trọng nhất là vẻ mặt còn rất hạnh phúc!
Kỷ di nương âm thầm tặc lưỡi, đúng là vô lo vô nghĩ mà? Hay là tuổi còn quá nhỏ, căn bản không nghe hiểu bọn họ đang tranh chấp cái gì?
Nhưng đâu ai biết, Thích Tiểu Dương không chỉ không quan tâm lời của Thích Cẩm Nghiệp, mà còn rất bình tĩnh ngẫm nghĩ, nếu có thể, cậu cũng không muốn vị Vương gia vô trách nhiệm kia làm cha mình đâu.
Bộ dạng anh tuấn bất phàm thì đã sao? Cũng không thay đổi được sự thật hắn là kẻ bội bạc, hừ!
Chờ đến ngày nào đó, cậu tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa chung thủy sắt son một lòng, cậu sẽ đá người cha “hờ” kia của mình đi rồi dẫn mẹ cao chạy xa bay, để tự ông cha “hờ” hít gió sống đi!
Thích Vy khẽ lùi về sau một bước, đồng thời, Nam Tinh cũng buông Trần di nương ra, Trần di nương vội vàng đi qua dìu Thích Cẩm Nghiệp dậy.
Thích Vy chỉnh ống tay áo, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Họa từ miệng mà ra, lần sau miệng còn dơ như vậy thì đừng trách ta trở mặt không nhận người, xé nát cái miệng thối không biết giữ kẽ!”
Thích Cẩm Nghiệp mấp máy môi, ho cũng không dám ho một tiếng, bình thường Trần di nương đấu đá với các thiếp thất khác thì mồm mép lợi hại, nhưng ở trước mặt Thích Vy bỗng dưng phát uy như vậy, bà ta cũng không dám nhiều lời, thấy nàng không có ý định tiếp tục so đo thì cũng thở phào một hơi.
Đợi đến khi Thích Cẩm Nghiệp quay thân đi, bà ta liền nhéo ngay eo Thích Cẩm Nghiệp một cái, trong lòng nghĩ khi quay về nhất định phải dạy dỗ đứa con ngu ngốc này một trận, để hắn ta khôn ra chút.
Hai đứa nhỏ khóc ồn ào cũng đã được mẹ mình dỗ dành, một đám người mau chóng cất bước đến phòng ăn.
Gia đình phú quý coi trọng quy tắc “ăn không nói”, lúc ăn uống không ai lên tiếng nhắc đến chủ đề khiến người ta không vui, lại thêm một loạt hành động vừa rồi của Thích Vy khiến tất cả ý thức được điều gì đó, có tác dụng răn đe, nói chung nhìn bề ngoài bữa ăn này thì cũng xem như hài hòa.
Thích Vy và Thích Cẩm Dương ăn uống cũng xem như thoải mái, bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi bản thân, đúng không?
Sau khi bữa cơm, Thích Bá Hàn lấy cớ đuổi thị thiếp và con cái đi, bên cạnh chỉ còn phu nhân Tạ An Như và Thích Vy cùng ngồi trong phòng trà sảnh phụ, trông dáng vẻ như thể chuẩn bị tiết lộ chủ đề bí mật gì đó mà không thể để người ngoài nghe được.
Thích Vy sớm đã đoán được bọn họ gọi mình đến không phải chỉ vì trận ầm ĩ nho nhỏ trước bữa cơm vừa nãy, mắt thấy sắp vào chuyện chính, lúc những kẻ khác rời đi, Thích Bá Hàn ra ám chỉ mau để Thích Tiểu Dương tránh đi, nàng thuận thế đồng ý, bảo cậu nhóc ra tìm hoa viên ra chơi.
Nếu Thích Tiểu Dương xảy ra chuyện ở phủ Hộ Bộ Thượng Thư thì nhà họ Thích cũng không thoát khỏi liên lụy, chắc là sẽ không có người ngu xuẩn như vậy.
Đề phòng bất trắc thì vẫn còn có cả ám vệ đi theo bảo vệ.
Một lúc sau, Thích Bá Hàn hỏi trước: “Ở Dục Vương phủ, con sống có tốt không?”
Thích Vy lạnh nhạt nói: “Có tốt hay không thì cũng đã bị các người gả ra ngoài rồi, không phải sao?”. Cho nên hiện tại mới nói những thứ này, có ý nghĩa sao?
Thích Bá Hàn im lặng.
Tạ An Như lại nói: “Ta nghe nói con đã xử lý các thị thiếp hậu viện của Vương phủ, chuyện này có thật không? Con vừa mới về kinh được mấy ngày, làm như vậy thực sự quá lỗ mãng!”. Giọng điệu có phần trách cứ, mới nghe thì giống người làm mẹ thực sự lo lắng cho con gái mình.
Thích Vy chỉ cười ha ha, sắc mặt Thích Bá Hàn bất định liếc nhìn bà ta.
Lúc trước là Cẩm Nghiệp nói bậy bạ nên Thích Vy mới không truy cứu đến lời bà ta từng nói ở sảnh chính, khi đó bà ta nói gì mà làm Vương phi thì khác hẳn, đó là lời nên nói với Thích Vy sao?
Nghĩ đến đây, Thích Bá Hàn bèn quyết định đợi tí nữa phải nhắc nhở bà ta vài câu.
Nhưng lời tiếp theo của Tạ An Như lại khiến Thích Bá Hàn phải ngẩn ngơ câm miệng.
Vẻ mặt Tạ An Như đầy thâm ý: “Ta biết, trong lòng con oán trách Dục Vương, không muốn bên cạnh hắn có nhiều oanh oanh yến yến, nhưng con vừa quay về, chưa có căn cơ vững chắc ở Vương phủ, không được Dục Vương yêu thích nhưng dù trong lòng có ý định gì thì cũng nên từ từ mà làm, bằng không, lỡ thật sự xảy ra chuyện, bên kia cũng chẳng có ai để giúp đỡ”.
Giúp đỡ? Dục Vương phủ hình như là nhà chồng nàng mà nhỉ? Theo lý, nơi đó chính là ngôi nhà mà nàng sẽ ở nửa đời còn lại, sao Tạ An Như lại nói như thể nơi đó là đầm rồng hang hổ thế, quả nhiên người đã quen đấu đá thì lối suy nghĩ cũng không giống người thường.
“Người nên xử lý hay không nên xử lý, ta đều đã làm cả rồi, bây giờ ngươi lại nói đến những thứ này thì có ý nghĩa gì?”. Thích Vy nhìn chằm chằm Tạ An Như, không hiểu mục đích phía sau của bà ta, dù sao nàng cũng không sõi việc đấu đá trong nhà.
Tạ An Như thấy nàng đầu óc không linh hoạt, trong lòng thở dài, xung quanh đây cũng không có người ngoài, theo thói quen lại xem Thích Vy trước mặt thành đứa con riêng luôn nhẫn nhục chịu đựng như trước kia, bà ta nói thẳng: “Hôm nay con cũng thấy rồi, tứ muội Nhã Nhi của con năm nay đã mười sáu rồi, đến tuổi có thể lập thất, đứa nhỏ kia tính cách bắt bẻ, nhà bình thường thì ta cũng không nỡ để con bé đi chịu khổ, nhưng Dục Vương phủ thì khác, Dục Vương phủ có tỷ tỷ như con là Vương phi mà!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]