Chương trước
Chương sau
Trước đây Trác phu nhân đã từng nghe nói đến vài chuyện của nhà họ Thích, bây giờ Dục Vương phi có ơn với Trác gia, bà ta lại không ngốc nên chỉ thừa nhận Vương phi quả thật biết y thuật, chữa trị được cho con trai mình, còn những lời đồn khác bị bà ta qua loa lấy lệ, vốn dĩ không biết nhiều về Dục Vương phi, bà ta cũng không tiện nói gì.

Đồng thời Trác phu nhân cũng cảm thấy lạ, cho dù quan hệ giữa Thích phu nhân và Dục Vương phi thật sự không quá hoà thuận, chuyện đối phương có biết y thuật hay không thì ảnh hưởng gì đến mình mà Thích phu nhân phải cố ý đến tận đây để nghe ngóng?

Dĩ nhiên bà ta sẽ không biết sự lo lắng và hoang mang trong lòng Tạ An Như do lúc trước từng làm vài việc trái lương tâm.

Hai ngày sau, khi Thanh Đại đi đưa thuốc cho Trác gia thay Thích Vy, Trác phu nhân cảm ơn rối rít, cũng không giấu giếm, thuật lại từng câu từng chữ mà Tạ An Như đã hỏi thăm nhà mình.

Sau khi về phủ, Thanh Đại báo chuyện này với Thích Vy, Thích Vy cũng không bất ngờ với hành vi này của Tạ An Như.

Như lúc đầu nàng nói đấy, cho dù nhất thời bị nàng doạ sợ nhưng người đã bị mục nát từ bên trong như bà ta thì không thể nào chỉ vì vài câu mà cải tà quy chính, bà ta cảm thấy có hứng thú với y thuật của nàng chẳng qua là vì lo lắng về chuyện đó.

Độc do Tạ An Như hạ trên người nàng đã bị nàng xử lý sạch sẽ nhưng nàng lại không để Tạ An Như biết, để cho bà ta lo lắng sốt ruột gần chết đi!

Nếu có thể làm đối phương lo lắng tới ăn không ngon, ngủ không yên, nàng sẽ càng vui sướng.

Thế nên nàng còn cố ý tìm Cổ quản gia, bảo ông ta âm thầm phái người theo dõi nhà họ Thích, nhất là Tạ An Như.

Cổ quản gia vẫn hơi khó hiểu: “Vì sao Vương phi không trực tiếp xin thêm nhân thủ từ Vương gia? Bên cạnh Vương gia có không ít ám vệ, phái một ám vệ là làm ít công lớn rồi”.

Thích Vy: “Khụ… Vậy ngươi nói với Vương gia một tiếng là được”.

Cổ quản gia: “…”, hai người lại cãi nhau sao?

Thích Vy có thể nói là vì hành động nào đó của Cơ Vấn Thiên vào buổi sáng mà nàng cố ý tránh hắn sao.



Một kẻ không sợ gì, không e dè gì như nàng sẽ sợ vài động tác đó của Cơ Vấn Thiên à? Hừ! Không thể nào!

Giả vờ không nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của Cổ quản gia, Thích Vy dặn dò xong thì đến vườn hoa phía sau xem xét tình hình sinh trưởng của dược liệu đã ra mầm.

Từ khi chỉnh đốn thị thiếp ở hậu viện, bây giờ mấy người còn lại trong hậu viện không dám ló mặt ra trước mặt nàng, họ đều đã yên phận hơn, nàng cũng xem như trong phủ không có mấy người này ở đây, cũng không cố tình bới móc tội lỗi để trừng phạt họ hay gì, mà vườn thuốc lại do những người làm vườn ban đầu phụ trách chăm sóc.

Trước đây họ chỉ cần phụ trách cắt tỉa vài cây hoa cỏ quý giá, bây giờ lại được nàng đào tạo trở thành người chăm cây thuốc xuất chúng.

Thích Vy vừa đến vườn thuốc, những người làm vườn đang bận rộn ngắt hái vụ mới, nhanh chóng tiến tới báo cáo tình hình phát triển của dược liệu, thỉnh thoảng nhìn trộm nàng, biểu cảm do dự muốn nói lại thôi.

“Sao thế? Có gì muốn nói à? Gặp phải chuyện phiền phức à?”, Thích Vy hỏi.

Mấy người làm vườn nhìn nhau, mặt đều lộ ra vẻ ngại ngùng, Thích Vy không hề kênh kiệu khi ở trước mặt người hầu, tiếp xúc nhiều với nàng, những người này cũng sẽ không quá sợ hãi, có gì muốn nói cũng dám lên tiếng.

“Vương phi, có thể hỏi người một vấn đề không?”, một người làm vườn trông còn khá trẻ trong đó hơi đỏ mặt, xoa tay nói.

Thích Vy ngước cằm lên: “Nói đi”.

Hai mắt đối phương sáng lên, phấn khích nói: “Tề Thiên Đại Thánh bị Phật Tổ đè dưới Ngũ Chỉ Sơn sau khi náo loạn Thiên Cung, rốt cuộc thì bao giờ mới ra khỏi đó? Chuyện này chẳng lẽ đến đây là kết thúc à, phía sau còn nội dung nào thú vị hơn không?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tôi Coi Các Người Như Anh Em

2. Chú Nhỏ



3. Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

4. Đánh Tráo Thân Phận

=====================================

“…”, Thích Vy ngây người nhìn đám đông trước mặt đang tha thiết đợi câu trả lời của nàng, thầm than một tiếng.

Nàng chỉ từng kể chuyện này với Cơ Vấn Thiên một lần, nhanh như thế đã lưu truyền trong đám người làm ở Vương phủ à? Trong Vương phủ có thể giữ được chút bí mật nào không?

Nhưng nàng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng.

Người bình thường nói chuyện riêng có thể vẫn sẽ truyền ra ngoài, nhưng ai dám tùy tiện nghe lén Cơ Vấn Thiên nói chuyện chứ?

Để xác nhận suy đoán của mình, Thích Vy hỏi thẳng những người làm vườn trước mặt, quả nhiên họ nghe được nội dung câu chuyện từ A Võ bên cạnh Thích Tiểu Dương và các nha hoàn khác.

Bây giờ trong cả Vương phủ, từ hộ vệ, người hầu đến quản gia đều say mê nội dung của truyện, tác phẩm kinh điển lại chứng minh sức hút không ai có thể cưỡng lại được lần nữa.

“Thế nên… Vương phi, câu chuyện này chắc hẳn sẽ không kết thúc ngay khúc Tôn Hầu Tử bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn nhỉ?”, người làm vườn lên tiếng hỏi trước đó vẫn không hết hy vọng mà hỏi tiếp.

“Câu chuyện này tên là “Tây Du”, vẫn chưa bắt đầu “du (phiêu lưu)” mà, câu chuyện chính thức vẫn chưa bắt đầu, sao có thể kết thúc được”.

Tuy nhiên, tình tiết náo loạn Thiên Cung quả thực chiếm một vị trí quan trọng trong Tây Du Ký, những người đời trước này hoàn toàn không biết đây không chỉ là một câu chuyện mà được chuyển thể quay lại rất nhiều phiên bản đó.

Những người làm vườn nghe nói thế đều vô cùng phấn khích, nhưng Thích Vy lại nói: “Nội dung phía sau thì đợi tiểu điện hạ của các ngươi kể ra, sau đó tất nhiên sẽ biết thôi, ta không muốn tiết lộ trước đâu, bằng không khi Thích Tiểu Dương kể cho các ngươi nghe, các ngươi sẽ chẳng còn cảm giác mới mẻ gì nữa, đúng chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.