“Hử?”. Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn vốn đang không quan tâm gì đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Dục Vương phi? Là Thích Vy bị đày tới Ninh Thành năm năm đấy sao?”
“Sao ngươi lại tới đây?”, bị quản gia kêu ra khỏi phòng thuốc, Thích Vy nhìn thấy thanh niên đang lôi lôi kéo kéo Thích Cẩm Dương nói chuyện thì thấy có chút ngạc nhiên.
Người này không phải là tiểu hầu gia Trần Quý Dương của Tĩnh An Hầu phủ mà nàng mới gặp ở Như Ý Lâu đấy sao?
“Chào biểu tẩu!”, Trần Quý Dương quay đầu chào hỏi.
Thích Vy cho rằng hắn ta tới tìm Cơ Vấn Thiên nên nói thẳng: “Cơ Vấn Thiên đi tới quân doanh ngoại thành rồi, không có ở nhà”.
Trần Quý Dương lắc đầu: “Ta tới không phải để tìm biểu ca mà tới tìm nhóc con này!”. Ngón tay của hắn ta chỉ vào Thích Tiểu Dương đang có vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Hôm nay thư viện Kiêu Dương nghỉ nên Thích Tiểu Dương rảnh rỗi ở nhà, kế hoạch ban đầu là định vào cung tìm các hoàng tử chơi, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa là đã bị Trần Quý Dương chặn lại.
Thích Vy dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Trần Quý Dương, tìm Thích Tiểu Dương? Rõ ràng là hai tên này trước đây đâu có quen biết gì nhau? Trước đó vì cho Thích Tiểu Dương tới thư viện nên không thể dẫn thằng bé theo để gặp họ.
Trần Quý Dương chẳng hề xấu hổ nói: “Ta nghe thấy một chuyện xưa khá thú vị từ bên ngoài, nói là từ miệng tiểu điện hạ của Dục vương phủ lộ ra, mà chuyện xưa bên ngoài kể không đầy đủ, chờ ra tiếp thì lâu quá, ta không nhịn được nên muốn tìm chính chủ kể hết nghe cho đã”.
Thích Vy lạnh mặt: Á à, hoá ra lại là một tên bị sức hút của Tây Du Ký làm cho điên đảo!
Vốn dĩ muốn dùng Tây Du để thu đàn em ở thư viện – Thích Tiểu Dương bị hiệu quả này doạ sợ, tuy cậu bé đã đoán trước được câu chuyện này sẽ làm cho đám người lớn thảng thốt nhưng tới tận trong nhà để thúc giục thế này thì có hơi quá rồi?
Nhưng người đã tới rồi, còn đuổi người ta đi sao được?
Làm kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu kinh thành, Trần Quý Dương rất am hiểu những thủ đoạn nịnh bợ trưởng bối để tránh bị đánh sau khi gây rắc rối, vậy nên, để Thích Tiểu Dương bằng lòng kể tiếp cho mình nghe, hắn ta còn cố ý mang theo lễ gặp mặt tới.
Một khối ngọc có chất lượng thượng đẳng, một mặt dây chuyền ngọc thạch, mấy món trang sức nho nhỏ như hồ lô vàng, ngọc, còn có mấy bộ ly tách tráng men đủ các hình dáng, lư hương nhỏ, đồ chơi thú vị tinh xảo… dù là giá trị hay sự thú vị thì chúng đều rất hợp ý của Thích Tiểu Dương.
Người ta có câu “Lấy đồ người ta thì rụt tay mình lại”, đối mặt với nhiều thứ tốt như thế, Thích Tiểu Dương lập tức không thể tỏ ra khó chịu với Trần Quý Dương. Chẳng những thế, cậu bé còn vui vẻ, nhón chân vỗ nhẹ vào bả vai đối phương, biểu cảm “Trẻ nhỏ dễ dạy”.
“Người anh em, ngươi rất có tiền đồ! Nể tình ngươi biết điều như vậy, ta sẽ kể cho ngươi đoạn Đại Thánh ba lần đánh Bạch Cốt Tinh!”
“Nói năng đàng hoàng tử tế vào!”, Thích Vy tức giận trừng Thích Tiểu Dương: “Quý Dương là em vợ của Hoàng bá bá, coi như là bề trên của con, gì mà người anh em chứ!”
“Không sao không sao! Đều là người nhà mình, không cần khách sáo mấy cái nghi lễ xã giao kia!”, Trần Quý Dương xua tay tỏ vẻ không sao cả, hắn ta khá có hứng thú với Thích Tiểu Dương. Nhóc này khác hẳn đám con cháu quyền quý được nuôi dạy thành kiểu điêu toa ngạo mạn trong kinh, vừa gặp là biết hợp rơ với hắn ta rồi, thế nên hắn ta tò mò hỏi: “Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh? Bạch Cốt Tinh là gì? Một loại quỷ quái sao? Ngươi mau kể ta nghe xem!”
“Không phải quỷ quái, là yêu quái!”, Thích Tiểu Dương nghiêm túc sửa lại: “Bạch Cốt Tinh rất lợi hại, có thể hại Đại Thánh thê thảm, để ta giảng cho ngươi nghe…”
Thấy họ đã bắt đầu tụ lại thì thầm to nhỏ, Thích Vy cũng lười xem họ làm trò khỉ gió gì, chỉ lệnh cho người hầu bưng trà bánh tới, để lại vài người trông nom rồi hay lại phòng thuốc nghiên cứu tiếp những dược liệu cực phẩm mà nàng còn chưa sử dụng hết.
Ai ngờ nàng vừa về phòng thuốc chưa được một phút thì lại bị người gọi.
Trước đó, rất nhiều ngày rồi chưa có ai tới thăm viếng Vương phủ, hôm nay lại liên tục bị ngắt quãng ý tưởng chế thuốc, Thích Vy ra ngoài gặp khách với sắc mặt đen ngòm, đợi Cổ quản gia giới thiệu thân phận đối phương thì biểu cảm biến thành không hiểu ra sao.
“Người của phủ Trưởng công chúa? Ta không quen biết Trưởng công chúa gì đó, tìm ta làm chi?”
Đúng vậy, đối phương chỉ tên gọi họ muốn gặp nàng.
Thích Vy nghiêm túc lục tìm trong ký ức của chủ cũ cơ thể, sau đó xác định là mình không hề có tiếp xúc gì với người gọi là Trưởng công chúa, Trưởng công chúa… là chị em của Hoàng đế phải không?
Cổ quản gia cũng bực lắm đây, đừng nói là Vương phi không quen, dù là Vương gia thì ngày thường cũng chẳng có giao tiếp gì với Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn cả, dù sao cũng không phải là cùng một mẹ đẻ ra.
“Vương phi, người muốn gặp không ạ?”
Thích Vy đáp: “Đến cũng đến rồi, phải gặp thôi, cũng nên biết nguyên do chứ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]