Trước khi Cơ Vô Song bị Thích Vy chọc tức điên lên, nàng tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ rằng con trai ngươi bị đánh như thế là rất thê thảm sao, ha ha, đó chỉ là những biếu hiện mà ngươi có thể thấy được, ngươi nghĩ rằng Cẩm Dương nhà ta không bị tổn thương sao? Cấm Dương giơ cánh tay lên cho nàng ta xem!”
Không phải là nó cũng thê thảm sao? Ai không thế thảm chứ!
Thích Cẩm Dương ngoan ngoãn tiến lên một bước, xẳn hai ống tay áo lên trước mặt Cơ Vô Song và những người khác trong vương phủ…
“Shhh”. Rất nhiều người hầu và thị vệ trong vương phủ đều xuýt xoa lên một tiếng.
Chỉ thấy trên cánh tay Thích Cẩm Dương có năm sáu vết bầm tím, mỗi vết đều to bằng nắm tay, lúc này trông vết thương đó đã tím tái rồi, giống như đã từng bị người khác đánh một trận rất tàn nhẵn, khiến người ta trỏng thấy thôi là đã vô cùng đau lòng.
Ngay cả Từ Trạch Lương nãy giờ vần đang trốn sau lưng Cơ Vô Song nhìn thấy cũng hoảng sợ, không ngờ mình lại đánh người ta thê thảm như vậy, trên mặt vô thức mà lộ ra vẻ áy náy.
Mọi người đều chú ý tới phản ứng của Từ Trạch Lương, làm sao có thể không biết vết thương trên người tiếu điện hạ là do đứa bé này gây ra, trong lòng ai nấy đều tràn đầy sự căm phẫn, thậm chí có người còn mạnh dạn thẳng thắn nói.
“Còn nói là tiểu điện hạ của chúng ta là đánh cậu ta, rõ ràng là Lương công tử ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2872310/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.