Thích Vy lập tức nheo mắt nhìn về phía bà ta: “Vì sao không được? Đó vốn là thứ thuộc về ta! Theo phép tắc, của hồi môn của mẫu thân ta vốn nên giao cho ta khi ta xuất giá, nhưng kết quả thì sao? Đến nay ta còn chưa thấy chút bóng dáng nào của nó. Nhìn thái độ của ngươi, của hồi môn của mẫu thân ta hiện nay chắc là đang ớ trong tay ngươi rồi?”
“Thế nào? Năm đó cướp phu quân của chị ruột không nói, bây giờ ngay cả của hồi môn của bà ấy cũng muốn chiếm làm của mình? Lúc gả ngươi vào nhà họ Thích, Tạ gia nghèo kiết hủ lậu đến mức không chuấn bị của hồi môn cho ngươi sao? Thế cho nên ngươi phải cướp của hồi môn của chị ruột mình đế lấy mặt mũi?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”. Thích Bá Hàn mặt đỏ lên, không biết là cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của Tạ An Như, hay là vì thái độ của quá mức sẳc bén của Thích Vy làm ông ta thấy tức giận.
Thích Vy không hề lung lay, còn hỏi lại ông ta: “Chẳng lẽ ta nói sai à?”
Những gì nàng đòi bọn họ không phải thứ nàng không nên ngấp nghé mà là những thứ Thích gia, Thích Bá Hàn, Tạ An Như đã nợ chủ cũ rất nhiều năm.
Nàng thay chủ cũ đòi lại là lẽ đương nhiên, là chính đáng!
Ngược lại là Tạ An Như, cái vẻ mặt cảnh giác như bị người khác dòm ngó đồ của mình kia, thật sự khiến người ta buồn cười.
Đó là thứ ngươi đáng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2872239/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.