Tuy nói là nói thế, nhưng khl nghĩ đến Hoàng Nhược Lâm, trong lòng Cơ Vô Dạ ngoài khó chịu cũng chí có khó chịu.
Thân là tiểu thư nhà quan, xuất thân tốt đẹp, lại đi làm ra chuyện cấm kị. Đã vậy thì thôi đi, lại còn chạy đến tham gia tuyển thú, rốt cuộc nàng ta có dã tâm gì? Không tự thấy buồn nôn à?
Ngẩm lại hậu viện của Cơ vấn Thiên có bao nhiêu yên ổn? Đến lượt hắn ta thì sao lại không may thế chứ?
Cơ Vô Dạ lại nhịn không được phàn nàn: “Vấn Thiên, đệ thì tốt rồi, hậu viện coi như phân phát, xử trí xong xuôi, chí có một vương phỉ mà thôi, không biết bớt lo bao nhiêu. Lại nói, vương phi còn có bản lĩnh như thế, đệ nói xem, sao trẳm không có mệnh tốt như đệ chứ?”
Cơ Vấn Thiên im lặng nhìn hắn ta: Vương phi bớt lo? Lời này là nghiêm túc sao?
Cơ Vấn Thiên nhớ đến lúc trước khi Thích Vỵ vừa hồi phủ, mỗi lần hắn đi ngủ thì trước cửa lúc nào cũng xuất hiện mô hình cơ thế người, bất kể là hắn đã sai người đem vứt đến y viện không biết bao nhiêu lần. Hắn buồn bã nói: “Vương phi cũng không bớt lo như hoàng huynh nghĩ đâu”.
Cơ Vô Dạ vốn không tin hắn, phất tay: “Đệ đang thế hiện tình cảm cho trẫm xem đấy à? Cũng trề rồi, trẫm không muốn nghe chuyện tình thú giữa đệ và vương phi của đệ”.
Cơ Vấn Thiên:
Khõng có mà!
Nếu là tình thú thực sự thì sao hắn có thế nói cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871356/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.