“Cha, nương, con thật sự biết lỗi rồi!”, Hoàng Nhược Lâm khóc sướt mướt, lần này không phải diễn kịch mà nàng ta đã hối hận thật rồi.
Nếu lúc trước nàng ta không bị người kia dụ dỗ phạm sai lầm, nhà họ Hoàng họ sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, nàng ta vẫn còn cơ hội vào hậu cung trớ thành phi tần của Hoàng thượng. Cho dù không trở thành Tứ phi, chỉ là một mỹ nhân thì cũng có thể hướng thụ vinh hoa mà người ngoài không thế tưởng tượng được, nhưng hiện tại thì sao? Hết rồi! Chẳng còn gì nữa rồi!
‘Thánh Thủ Tiên đó đã rời khỏi kinh chưa?”, một lúc sau Hoàng Bình Thăng mới hỏi tiếp.
Hoàng Nhược Lâm vừa khóc vừa nói: “Con, con không biết! Những người con tìm trước đó đã không còn tin tức gì nữa. Nếu không phải đã cầm tiền cọc bỏ trốn, không làm việc thì chắc đã xảy ra chuyện gì đó ở chỗ Thánh Thủ Tien”.
Hoàng Bình Thăng mấp máy môi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt đầy oán hận: “Chắc chắn là những kẻ do ngươi tìm làm việc bất lợi, Thánh Thủ Tiên cũng đoán được chủ mưu là ngươi, ôm hận trong lòng nên dứt khoát vạch trần chuyện của ngươi cho mọi người biết”.
Lúc này Hoàng Nhược Lâm cũng phản ứng lại, trên gương mặt cũng hiện lên tia hận thù.
Nếu không phải tại Thánh Thủ Tiên đó, nàng ta sẽ không thê thảm đến thế, nhà họ càng không cần rời khỏi kinh thành, đều là lỗi của người phụ nữ kia.
“Thánh Thủ Tiên đó sống ở đâu?”, Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871348/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.