Chương trước
Chương sau
Nếu không phải do Thích Vy làm khó dễ không cho nàng ta vào Dục vương phủ thì bây giờ nàng ta đã là phi tử của Dục vương, không có đối thủ cạnh tranh khác, dựa vào tư sắc của nàng ta nhất định có thể thường xuyên thị tẩm, dễ dàng được Dục vương sủng ái! Sao lại cần phải tranh đoạt cơ hội hầu hạ hoàng thượng với nhiều nữ nhân trong hậu cung thế này chứ!

Tạ Vân Uyển tựa như không chút đế ý, nở nụ cười nói: “Nói đến Dục vương phi, người ta và Nhã tài nhân của chúng ta chính là tỷ muội ruột thịt, luận thân phận cũng coi như là biểu tỷ của ta”.

“Đúng vậy!”, mọi người đều giật mình nhận ra mối quan hệ này, liền hướng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Thích Cấm Nhã.

Lưu bảo lâm nói: “Dục vương phi là tỷ tỷ của Nhã tài nhân, nên Nhã tài nhân nhất định không thiếu thứ tốt của Quốc Sắc Thiên Hương lâu, thật hay quá, đồ ở đó tuy rằng dễ dùng nhưng giá cả quả thực không rẻ”.

Thích Cấm Nhã phục hồi tinh thần, thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình thì theo bản năng nâng cằm lên: “Tất nhiên rồi! Ta muốn dùng đồ của Quốc Sắc Thiên Hương lâu thì cứ báo người đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu nói một tiếng, bên kia tự nhiên sẽ đưa tới cho ta những món tốt nhất”.

Trương bảo lâm chớp chớp mắt: “Không cần trả tiền sao?”

Thích Cấm Nhã dừng lại một chút rồi nói: “Tất nhiên là không cần, vốn là việc kinh doanh của nhà mình thì làm gì cần trả tiền chứ!”

Trên thực tế lúc đầu nàng ta không hề muốn dùng đồ của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, nhưng sau đó nghe xung quanh nhắc tới nhiều quá cho nên mới sai người âm thầm mua một chút về dùng thử, kết quả hiệu quả lại tốt không tưởng, cho nên nàng ta liền mua thêm lần thứ hai, lần thứ ba.

Không phải là nàng ta chưa từng thử để lộ ra thân phận nhị tiểu thư Thích gia của mình khi đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu, ý đồ muốn bên kia đưa cho nàng dùng đồ tốt miễn phí, nhưng chưởng quỹ lại nói bất luận là ai

cũng phải trả tiền, không có đạo lý người quen thì không lấy tiền.

Nàng ta chính là muội muội ruột của Thích Vy, chẳng lẽ ngay cả chút đặc quyền này cũng không có hay sao?Nhất định là Thích Vy cố ý dặn dò hạ nhản làm xấu mặt nàng ta.

Cũng may lúc ấy nàng ta chỉ bảo nha hoàn lén lút nói chuyện với chướng quỹ, người ngoài không ai nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi nàng ta không biết phải ném đi đâu!

Lúc này bị những người có phân vị thấp hon mình nhắc tới, Thích cẩm Nhã tất nhiên không thể thừa nhận nàng ta không hề có bất cứ đặc quyền gì, chỉ có thể múa may khoác lác.

Đáng tiếc không phải ai cũng đồng tình với nàng ta.



‘Ta thấy hình như không phải vậy, nghe nói mấy vị nương nương trong cung không chỉ một lần phái người đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu mua hoa lộ, mua thuốc viên son dưỡng, các nương nương đều phải trả tiền, không có lấy một ngoại lệ, chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi có đặc quyền như vậy?”

Thích Cẩm Nhã chợt quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Khương ứng Tuyết cùng Lâm chi Huệ ở Thục Nhàn cung bước đến, trên mặt Khương ứng Tuyết còn mang theo nét trào phúng nhàn nhạt.

Đều là quý nữ trong cùng một giới, ai còn không biết ai chứ?

Thích Vy cùng Thích cẩm Nhã tuy là tỷ muội ruột thịt nhưng lại là tỷ muội cùng cha khác mẹ, vả lại Thích Vy trước khi xuất giá ớ Thích gia giống như một người vô hình, phàm là người có huynh đệ tỷ muội thứ xuất trong nhà hoặc là tình huống tương tự như Thích gia thì có thế không biết nội tình bên trong hay sao?

Quan hệ của hai tỷ muội này tuyệt đối không tốt là bao, thậm chí Thích Cẩm Nhã rất có thể còn không ít lần khi dễ Thích Vy không có mẫu thân che chở.

Thế thì sau khi trở thành Dục vương phi chẳng lẽ Thích Vy có thể lấy đức báo oán đối với Thích cẩm Nhã mà cho nàng ta dùng miễn phí đồ tốt của Quốc Sắc Thiên Hương lâu hay sao? Chỉ cần là người có một chút đâu

óc cũng sẽ không tin.

Bao gồm cả mấy người Trương bảo lâm, tuy rằng thân phận so với mấy người Khương ứng Tuyết, Tạ Vân Uyển thấp hơn một chút nhưng cũng đều là quý nữ của nhân sĩ kinh thành, trên mặt hâm mộ Thích cẩm Nhã nhưng trong lòng đến tột cùng có tin lời Thích Cấm Nhã hay không cũng rất khó nói.

“Quốc Sắc Thiên Hương Lâu chính là do tiểu thư tướng quân phủ Phó Vân Thi, còn có em gái của Định Viễn Hầu, phu nhân của Thiếu khanh Quang Lộc Tự Lục Thanh Sương và Dục vương phi cùng mớ, không phải là sản nghiệp cá nhân của Dục vương phi, chỉ sợ Dục vương phi cũng không tiện đem cho người ngoài”, Khương ứng Tuyết vừa nói vừa tự minh đi vào trong đình nghỉ mát, ngồi vào vị trí mà một vị ngự nữ thân phận thấp đã chủ động nhường

ra.

Lâm Chi Huệ nhìn một ngự nữ khác bên cạnh, người này sau đó cũng rất ngoan ngoãn nhường vị trí rồi đứng ở một bên.

Thích Cẩm Nhã xị mặt xuống nói: “Ta là muội muội của nàng ta, sao có thế xem như người ngoài được! Chẳng qua chỉ là một chút vật ngoài thân, chẳng lẽ còn có thể so sánh với tình cảm tỷ muội?”

Khương ứng Tuyết cười khẽ nói: “Vậy thì cũng phải có tình cảm tỷ muội thì mới nói được. Nếu thật sự có tình cảm thì bất cứ tỷ tỷ nào cũng sẽ muốn xuất một phần tiền, nhưng đáng tiếc… ha”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.