Khi nói ra lời này, cảm xúc trong mắt Thích Vy khiến người hầu phải rùng mình theo phản xạ, vội vàng đáp: “Tất nhiên là không ạ, vương phi yên tâm, sau khi người và thế tử rời khỏi, chúng thuộc hạ vẫn chăm bón ruộng thuốc rất tốt, những dược liệu đó sinh trướng đặc biệt nhanh, không tin người có thế tới kiếm tra”.
Thích Vy nhàn nhạt nói: “Ngươi không nói bản vương phi cũng sẽ tự mình đi xem, lần này tới Ninh Thành chính là để thu hoạch đống thảo dược đó”.
Người hầu đáp lời cùng quản sự nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà bọn họ không có buông lơi! Nếu không sợ rằng tất cả bọn họ lần này sẽ toi đời thật rồi!
Năm đó Thích Vy trồng không ít loại thảo dược một hai năm thu hoạch một lần, trong thôn trang có một nhóm người thu hái được huấn luyện đặc biệt, lần này tập hợp họ lại để thu thập các loại thuốc đã trướng thành gần đây cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Nàng vốn muốn để Cơ Vấn Thiên thích đi nơi nào thì đi, miễn là không cản trở nàng hái thuốc là được, không ngờ hắn lại nói: “Nếu đã đến thì cùng nhau tới ruộng thuốc xem xem đi, có lẽ ta cũng có thể giúp được gì đó?”
Thích Vy mang theo ánh mắt nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, nhớ lại cảnh tượng hắn mỗi sáng sớm đều múa đao lộng thương liền nói: “Ngươi đánh trận còn được, nhưng hái thuốc là một công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn, ngươi đừng lãng phí thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871325/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.