Thích Vy cố ý kích thích hắn, nói: “Ý đồ làm ta sấy thai có tính là chuyện sai trái không? Hạ độc mãn tính trong cơm canh, thuốc dưỡng thai của ta, có tính là chuyện sal trái không?”
Sắc mặt Cơ Vấn Thiên trong nháy mát tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang thoi thóp trong viện như muốn lăng trì kẻ đó, một ánh mắt sâc bén tràn ngập sát ý: “Á ta dám làm vậy sao!”
Thích Vy cười lạnh một tiếng, nói: “Có gì mà không dám, lúc đó ta chỉ là một kẻ đáng thương hạl bị ghét bỏ, không ai đế ý, cho dù đột nhiên chết ở biệt trang thì cũng sẽ chầng cỏ ai đế
ý*.
Cơ Vấn Thiên khòng biết đang nghĩ tới chuyện gì mà trông thần sẳc vô cùng ảm trầm, sau đó hắn lại mạnh mẽ giữ chặt cố tay nàng, hỏi: “Nàng trúng độc mãn tính rồi sao? Cơ thế của nàng có ảnh hưởng gì nghiêm trọng không?”
“Yên tâm, không có việc gì, đều là chuyện đã qua, với y thuật của ta, ngươi cho rằng ta suốt ngày giúp người khác chữa trị kiếm tfên mà lại quên điều trị chính thản thế của mình sao?’r, Thích Vy thấy ánh mắt hắn lộ ra sự lo lắng không chút che dấu thì tâm tình cũng cảm thấy khá dề chịu, khẽ nhếch miệng cười.
Cơ Vẩn Thiẽn nhìn thấy thần thái của nàng như vậy liền biết nha hoàn kia cũng không thế gây ảnh hưởng gì đối với nàng, lúc này mới cỏ thế tạm thả lỏng, cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng sự căm ghét đối với nha hoàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871313/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.