Lần này bất kể là Mộ Thanh Hoà hay là Mộ lão gia, Mộ lão phu nhân đều trợn tròn mắt.
Lúc trước, bởi vì Hương Nguyệt rất biết cách làm người khác vui lòng, bọn họ mới không đến mức nhẫn tâm, một mặt cũng cho rằng Định Viền Hầu phủ ức hiếp người quá đáng, chuyện bé xé ra to, cố ý làm trái lại nhưng bọn họ chưa từng nghĩ sẽ lấy con đường làm quan của Mộ Thanh Hoà ra đùa giỡn!
Mộ lão gia tử là lão biên tu của Hàn Lâm Viện, chịu đựng đến khi sắp về hưu vẫn chỉ là chính thất phẩm, nhà họ Mộ cũng chỉ trông cậy vào Mộ Thanh Hoà tuổi còn trẻ đã làm quan ngũ phẩm Quang Lộc Tự Thiếu Khanh để làm rạng rỡ tổ tông, một khi Mộ Thanh Hoà đánh mất chức quan, nhà họ Mộ bọn họ sẽ hoàn toàn tách rời khỏi giới quyền quý kinh thành!
Lúc trước nhà họ Mộ cưới Lục Thanh Sương về, nói trắng ra là để bảo đảm, củng cố thân phận địa vị tại kinh thành của nhà họ Mộ, Định Viễn Hầu phủ là huân quý thực quyền, có công, có thể trợ giúp rất lớn cho Mộ Thanh Hoà về mọi mặt.
Chỉ tiếc, người cưới về rồi, nhà họ Mộ lại không hề quý trọng, ngược lại làm ‘âm ĩ dẫn đến cục diện xấu hố như hiện tại.
Sau khi quay về Vương phủ, Thích Vy vẫn quan tâm đến động tĩnh của nhà họ Mộ và Định Viễn Hầu phủ, hiệu suất làm việc của Lục Bắc Thần rất cao, sau khi Hoàng thượng thể hiện thái độ ngầm chấp nhận để hắn ta lấy lại công bằng cho Lục Thanh Sương thì hẳn ta hành động gọn gàng nhanh nhẹn, chẳng những đánh Mộ Thanh Hoà một trận, làm loạn khiến cho nhà họ Mộ gà bay chó nhảy, ngay ngày hôm đó còn đón Lục Thanh Sương về Định Viễn Hầu phủ để tu dưỡng, không định ngày về.
Nếu nhà họ Mộ không làm rõ ràng mọi chuyện rồi, Thích Vy có lý do tin rằng, Lục Bẳc Thần đang mong Lục Thanh Sương sẽ không bao giờ trở về nhà họ Mộ nữa, hắn ta sẽ làm nàng ta trực tiếp hoà ly với Mộ Thanh Hoà, về sau không liên quan đến nhau.
“Cô đừng thấy tên khốn Mộ Thanh Hoà với tiện thiếp ân ân ái ái, còn để mặc tiện thiếp làm cho Thanh Sương chịu ủy khuất mà lầm, nếu thật sự bảo hắn ta hoà ly với Thanh Sương, cất nhẳc tiện thiếp kia lên làm chính thê, hắn ta khẳng định là không bằng lòng”. Biểu cảm Phó Vân Thi hết sức châm chọc: “Đàn ông mà, đều giống như nhau cả, ăn trong bát nhìn trong nồi, trước kia Thanh Sương đối xử với hắn ta quá tốt mới để cho hắn ta được đằng chân lân đằng đầu, không lo lắng điều chi. Hắn ta cảm thấy Thanh Sương để ý mình như vậy, bất kể bản thân làm gì, nàng ấy cũng sẽ không rời khỏi hắn ta, xì, thật sự col mình là Phan An* tái thế, không có hẳn ta thì không được à”.
Thích Vy có chút đồng thuận với cách nói này, có vài người đàn ông chính là hèn vậy đấy, đối xử với hắn ta quá tốt thì sẽ càng được đà lấn tới, một khi giận dữ trở mặt là sợ hãi không biết làm gì.
Thân phận địa vị của nhà họ Mộ vốn đã kém hơn Định Viễn Hầu phủ nhiều, cũng không biết bọn họ lấy đâu ra mặt mũi tỏ vẻ cao quý, đối xử không tốt với Lục Thanh Sương nữa.
Cũng chính vì tính cách Lục Thanh Sương tương đối dịu dàng, sau khi đến nhà chồng hoàn toàn không làm giá, chứ đổi lại là loại người như Cơ Vô Song xem, bảo đảm nhà chồng ngay cả mắt cũng không dám mở.
Cho dù tạm thời không sinh được con thì sao? Nên chiều chuộng vẫn phải chiều chuộng.
“Cô nói, chuyện lần này đến cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào?”, Phó Vân Thi nhìn có chút phát sầu: “Tiện thiếp to gan lớn mật kia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, nhưng Thanh Sương và Mộ Thanh Hoà kia… về sau còn có thể chung sổng với nhau tiếp không? Dựa theo tính cách trước nay của nàng ta, nếu Mộ Thanh Hoà xin lỗi năn nỉ nàng ta vài lần, nói không chừng nàng ta sẽ nhất thời mềm lòng, trớ về cùng Mộ Thanh Hoà, ta cảm thấy khả năng hoà ly không lớn lắm. Nhưng, lần này Định Viễn Hầu làm lớn chuyện như vậy, nhà họ Mộ mất hết mặt mũi, những ngày sau này ớ nhà chồng, liệu Thanh Sương có thể sống thoải mái sao? Định Viễn Hâu cũng không thể luôn che chở nàng ta suốt được”
Thích Vy: “… Nếu nàng ta thật sự không định hoà ly, còn muốn tiếp tục sống cùng Mộ Thanh Hoà, sợ là tình hình sẽ ngược lại với những gì cô lo lắng”.
Thích Vy nói: “Đã trải qua một bài học nhớ đời rồi, cho dù bằng mặt không bằng lòng, trên dưới nhà họ Mộ nhất định cũng sẽ dỗ dành nàng ta, cho dù có người sống không dễ chịu thì đó là người nhà họ Mộ, trong lòng có cái gì không thoải mái, họ cũng chỉ có thể nín nhịn, bằng không, nếu làm cho Lục Thanh Sương không vui, Định Viễn Hầu có thể làm cho bọn họ không thoải mái”.
Phó Vân Thi suy nghĩ kỹ càng, hình như là đạo lý này.
Nếu cuối cùng Lục Thanh Sương không chuẩn bị hoà ly, về sau không có việc gì thì giày vò nhà họ Mộ, thực ra cũng là một chuyện tốt, tâm tình tốt rồi, giày vò một chút, tâm tình không tốt, lại giày vò thêm chút nữa! Cuộc sống vui vẻ biết bao! (*)
(*)Phan An: là người sinh vào thời Tây Tống và được coi là người đàn ông đẹp trai nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]