Thích Vy nhíu mày: “Nhưng thân thể của những quý nữ đó hẳn là rất khỏe mạnh”, nhiều nhất sẽ là đau bụng kinh, nổi mụn trên mặt… chút bệnh vặt vãnh này chỉ cần tùy tiện viết một phương thuốc liền có thể giải quyết, cũng chẳng kiếm được là bao.
Nàng thừa nhận mình đã bị những hộ khách hàng lớn kia nuôi dưỡng ra yêu cầu lớn với thù lao, cũng không để tâm tới mấy chục tới trên trăm lượng bạc cỏn con kia nữa, hơn nữa, những quý nữ này chưa chắc đã có bao nhiêu tiền tiêu vặt, tiêu xài ở Quốc Sắc Thiên Hương Lâu cũng không sai biệt lắm, có lẽ cả tám mươi một trăm lượng họ cũng không lấy ra được, chậc chậc, hoàn toàn không có động lực mà.
“Người có thể xây dựng một số mối quan hệ trước, đến lúc đó các quý nữ không có bệnh nhưng còn người nhà của họ thì sao?”
Thích Vy vỗ trán như bừng tỉnh: “Đúng vậy! Bọn họ không có tiền nhưng cha mẹ của họ có!”
Các quý nữ kinh thành: Nói ai có bệnh đó!
Nếu câu này lọt vào tai người ngoài, còn không biết sẽ mắng chửi Thích Vy như thế nào. NÓI nhà họ có người bị bệnh không phải là đang cố ý nguyền rủa họ sao?
Nhưng Thích Vy thực sự không có ý đó, có bệnh hay không cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói suông của nàng mà thành hiện thực được, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì dưỡng thân, cũng không có gì sai trái cả!
Cơ Vấn Thiên từng nói sẽ không bó buộc nàng, để mặc nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871246/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.