Cơ Vấn Thiên: nói lung tung sự
thật gì đó.
“Hửm?”, Cơ Tiểu Dương ngơ ngác ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Con khi nào nói hắn là cặn bã vậy?”
Thích Vy nghiêm túc xoay đầu cậu bé về hướng Cơ Vấn Thiên: “Đã lâu như vậy rồi mà con còn chưa nhận ra sao? Cẩn thận nhìn kỹ xem, mắt của hắn, còn có luồng khí thế quanh thân này của hắn, thực sự không nhớ ra sao?”
Cơ Tiểu Dương cùng Cơ Vấn Thiên yên lặng nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên cậu bé như mèo dựng lông nhảy ra khỏi lòng Thích Vy, chỉ vào mũi hắn nói: “Người, người chính là chú dê béo gặp được ở Việt Thành đó sao!’
Cơ Tiểu Dương bất giác nhớ lại những gì mình từng nói lúc đầu, nói rằng phụ vương của cậu già nua tới mức ‘không làm được’, còn nói hẳn đểu cáng không đáng nhắc tới…
Cơ Tiểu Dương che mặt, lúc này thực sự rất muốn òa khóc.
Cơ Vấn Thiên: thì ra đây chính
là định nghĩa của con trai đối với bệnh nhân của nương hẳn sao.
Nhớ lại lúc đầu đế bịt miệng Thánh Thủ Tiên’ hắn còn kêu Hình Tranh trả thêm ngân phiếu hai ngàn lượng…
Cơ Vấn Thiên đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Xem ra con tôi chuyện còn chưa đủ, hay là bắt đầu từ ngày mai tăng thêm nửa giờ nữa đi”.
Cơ Tiếu Dương trong nháy mắt như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ một hồi mới ba chân bốn cẳng lao tới ôm chầm lấy eo thô của Cơ Vấn Thiên mà khóc: “Hiểu lầm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871102/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.