Nhưng sau đó lại nghe Lâm Hạc Hải nói tiếp: “Nhưng rốt cuộc vẫn là dùng sai phương pháp, tạm thời bắt giam chờ hoàng thượng xử trí cũng là hợp lý”.
Chu Kế Phương còn đang liều mạng gật đầu lập tức khựng lại, trợn mắt khó tin nhìn hướng Lâm Hạc Hải: “Lâm Thị lang, rõ ràng là ông...”
“Châu Lang trung!”, Lâm Hạc Hải ngắt lời hắn ta, nói với vẻ mặt u ám: “Chỉ cần ngươi an phận chờ hoàng thượng xử lý, nể mặt ngươi trung thành đáng khen ngợi có lẽ người sẽ khoan dung độ lượng tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ thì hãy nghĩ về người thân của mình xem”.
Sắc mặt Chu Kế Phương thoắt cái tối sâm, mím môi không nói, nhưng cả người lại lộ ra sự chán chường cùng suy sụp.
Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hai người họ trao đổi, tuy vẻ mặt mang theo nghiền ngẫm nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đợi Chu Kế Phương bị những cấm vệ quân khác chạy ra từ trong cung đến bắt giữ, những người khác liền ủ rũ tản đi, trong lòng còn hung hăng chửi rủa, cảm thấy hành động mù quáng gây rối của bản thân thật ngu ngốc!
Không những không thu được lợi ích gì mà sau này còn có thể bị những người khác cáo trạng, bị hoàng thượng quở trách, nghĩ tới đây đã cảm thấy tương lại một mảnh u tối.
Tâm trạng của Thích Bá Hàn cũng không tốt hơn là bao.
Thành thực mà nói, ông ta lúc đầu cũng không muốn dính vào vụ bê bối này, bản thân thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2871044/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.