Trong địa lao âm u ẩm ướt, tỏa ra mùi ẩm mốc ngai ngái. Liễu Thiên Mạch hai tay ôm gối, ngồi xổm trong góc phòng.
Địa lao của Bình Nam vương phủ chưa từng giam bất cứ ai, Liễu Thiên Mạch nàng là người đầu tiên.
Người đầu tiên bị giam vào địa lao ư? Nàng có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Lúc bị giam vào địa lao, nàng không phản kháng, cũng không biện giải. Chỉ giống như khi bước chân vào vương phủ, gương mặt không chút cảm xúc đi vào địa lao.
Thiên Mạch có tư cách phản kháng ư? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nàng không có.
Cho dù có phản kháng thì sao chứ? Có biện giải thì thế nào? Tần Mộ Phong rõ ràng biết sự tình hoàn toàn không liên can tới nàng, mà vẫn giam nàng lại đó thôi. Trong lòng Tần Mộ Phong, Thiên Mạch là nô tài, là tội nhân. Đắc tội với ái thiếp của hắn, nàng chỉ có thể im lặng chịu phạt.
Hắn hoài nghi nàng, nàng chỉ có thể chấp nhận oan ức để hắn điều tra.
Ít nhất, hắn có thẩm tra, chứ không định tội nàng mà chưa tra rõ đúng sai.
Hình như trời trở lạnh hơn, Thiên Mạch co ro người, đôi mắt ửng đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài.
Khóc trong câm lặng nên âm thanh biến thành tiếng thút thít khe khẽ, tiếng khóc đứt quãng trong địa lao vọng ra, nghe rất quỷ dị.
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn song sắt, khóe miệng khẽ nhếch.
"Nàng chính là Liễu Thiên Mạch?" Hoắc Thiên ở phía ngoài song sắt nghi ngờ hỏi Tần Mộ Phong.
"Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/208875/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.