Nhìn từ xa, cảm giác Liễu Thiến xinh đẹp không gì sánh được. Nhìn gần, mới biết được cái gì mới thực là nhân gian tuyệt sắc. Trên đời này, không ngờ lại có người con gái xinh đẹp như thế.
Liễu Thiến bước vào, dịu dàng cúi người chào, khuôn ngực cong cong. "Thiến Nhi tham kiến Vương gia, tham kiến tướng quân." Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hút hồn. Vô cùng diễm lệ, nhưng không thô tục. Đẹp đến mị người, nhưng không phóng đãng.
Tần Mộ Phong khẽ cong môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng. "Nàng chính là Liễu Thiến?"
"Đúng là Thiến Nhi." Liễu Thiến cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng đôi chút. Trong lòng muốn buồn nôn, làm duyên làm dáng với nam nhân như hắn thực là mắc ói.
"Đứng lên đi." Tần Mộ Phong vươn người, đỡ lấy eo nàng, bàn tay không biết vô tình hay cố ý sờ soạng trên người nàng.
"Tạ ơn Vương gia." Liễu Thiến lui ra sau một bước, khéo léo tránh xa. Đúng là sắc lang, nhìn thấy nữ nhân liền nhào đến ăn đậu phụ. (= dê xồm)
Tần Mộ Phong cười gian nói, "Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?"
"Vương gia, hồng phấn tri kỷ của ngài khắp thiên hạ, sao có thể để ý dung mạo của Liễu Thiến?" Liễu Thiến cười nhu hòa, có ám chỉ khác, "Vương gia, đừng làm bẩn thân phận của ngài."
Tần Mộ Phong ngả ngớn nâng cằm Liễu Thiến lên, con ngươi đen nheo lại, si mê nhìn nàng, "Gương mặt thật là xinh đẹp."
"Hồng nhan dịch lão, phương hoa khoảnh khắc (*). Tuyệt thế dung nhan thì sao chứ? Đối với Thiến Nhi mà nói, chỉ là mây khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/208871/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.