Rượu của Túy Yên lâu cũng như nữ nhân ở Túy Yên lâu, đều là kinh thành đệ nhất.
Đối mặt với Liễu Thiến, người đã sớm nhìn thấu hắn, Tần Mộ Phong gỡ bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, phóng túng dùng rượu ngon chuốc say chính mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn học được cách tự ngụy trang chính mình. Vì muốn che dấu bản thân mình, hắn không cho phép mình được uống rượu.
Say? Có cảm giác thế nào a? Hắn sớm đã không còn nhớ rõ.
Hắn là thân huynh đệ của đương kim thiên tử, là Bình Nam Vương tay nắm trọng binh, là niềm mơ ước của mọi nữ nhân. Vô số hào quang vây quanh hắn, nhưng cuối cùng, bỏ lại tất cả, chỉ còn một tâm hồn tịch mịch cô đơn.
Hắn nhìn như cái gì cũng có, kỳ thật cái gì cũng đều không có. Trong lúc cô đơn, ngay cả người có thể sẻ chia hắn cũng không có.
Hắn thực may mắn, trên đời này còn có nữ tử như Liễu Thiến.
Nàng hiểu hắn, làm cho hắn không hề cảm thấy gánh nặng khi ở trước mặt nàng, bộc lộ con người thật của mình.
Nàng tịch mịch, hắn cũng tịch mịch. Hai khỏa tâm hồn cô đơn dựa vào nhau, cùng dùng rượu ngon chuốc say chính mình.
Hắn không biết chính mình uống bao nhiêu rượu, một ly, rồi lại một ly nữ, sớm đã không đếm được.
"Liễu cô nương, còn rượu không?" Tần Mộ Phong đem vò rượu không vứt xuống đất, để nó cùng bầu bạn với những vò rượu không trên mặt đất.
"Vương gia, đừng uống nữa." Liễu Thiến lảo đảo đứng lên, giật lấy cái chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/1236414/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.