Lời Tần Mộ Phong nói không phải lúc nào cũng coi là sự thật.
Năm ngày trước, hắn nổi khùng lên, tuyên bố không muốn nhìn thấy mặt Hoắc Thiên nữa. Năm ngày sau, hắn không nể mặt mũi, sai Phi Dương mời Hoắc Thiên tới Bình Nam Vương phủ.
Vừa mới đến thư phòng của Thính Phong Hiên, Hoắc Thiên vốn linh mẫn lập tức nhận ra có điểm quỷ dị.
Tần Mộ Phong ngồi ở trước thư án, một tay tì cằm, tay kia thì ngón trỏ không ngừng gõ xuống mặt bàn. Thời điểm hắn trầm tư, chính là có điều gì bất ổn. Năm đó trên chiến trường, mỗi lần gặp sự cố, hắn đều bày ra bộ dạng này. Nhưng sau khi trở lại kinh thành, Tần Mộ Phong tựa hồ khôi phục lại thái độ bất cần đời, đã lâu không thấy hắn trầm tư. Nhìn hắn bộ dáng nghiêm túc, nhất định là gặp phải chuyện tình khó có thể giải quyết.
"Làm sao vậy?" Hoắc Thiên rung nhẹ thư án, lạnh nhạt hỏi."Đem mời ta tới đây làm gì? Không phải mấy ngày trước nói không muốn nhìn thấy mặt ta nữa hay sao?" Vốn đã quen nhìn bộ dáng bất cần đời của hắn, đột nhiên khôi phục lại sự nghiêm túc như hồi trên chiến trường, thật là có chút không quen.
Tần Mộ Phong hơi ngẩng đầu lườm hắn một cái,"Hoàng Thượng muốn đối phó với ta."
Hoắc Thiên ngẩn người, lập tức cười nói,"Nếu Hoàng Thượng có tâm đối phó với huynh, sẽ không đem binh quyền giao cho huynh và ta đâu. Ai cũng biết chúng ta là bạn tốt, hắn sẽ không đến mức ngu ngốc như vậy đâu. Hoàng Thượng đã dùng người tất sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/1236412/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.