Khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh, Hoàng Phủ Diệp không nói một câu, yên tĩnh nhìn nàng đang xúc động giống như nhìn một vở kịch vui không liên quan tới mình.
Dưới ánh mắt coi thường của hắn, lòng nàng càng ngày càng lạnh, sau cùng thế nhưng không cách nào tiếp tục giằng co cùng hắn. Hóa ra, việc đả thương người nhất trên đời này không phải ‘tuyệt tình’, mà là cho dù ngươi làm cái gì, phản ứng hắn cho thủy chung là coi thường.
Bởi vì trong lòng hắn không có ngươi, cho nên cho dù ngươi hận hắn, oán hắn, hay là trả thù, với hắn mà nói đại khái chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.
Nước mắt đong đầy trong mắt nhưng nàng vẫn cười, nhẹ nhàng nói ra từng chữ: “Hoàng Phủ Diệp, ta hận huynh.”
Nàng từng cho rằng tình yêu của nàng đã khắc cốt.
Vì vậy, cả đời này, mặc kệ hắn làm gì, nàng đều sẽ không hận, chỉ biết yên lặng chúc phúc.
Nhưng hóa ra, yêu hận đều không do người, nàng cuối cùng không cách nào thoải mái cùng hắn đường ai nấy đi, buông tay lẫn nhau.
Nàng dùng hết sức lực toàn thân mới nâng bước chân cứng đờ lên được, lúc thật vất vả mới thành công đi ngang người hắn lại bị hắn đột nhiên nắm chặt cánh tay.
Nàng không giãy dụa mà chậm rãi dời mắt về phía bàn tay to nắm lấy cánh tay nàng, biểu tình ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Bàn tay hắn rõ ràng cứng đờ, chậm rãi buông ra, trả tự do cho nàng.
Ha ha, nàng chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546648/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.