Lúc ánh mặt trời vừa mới ló dạng trên bầu trời, Dạ Nhiễm cuối cùng cũng ngưng nhìn Hách Thanh Oản đang ngủ say, đứng lên, nhẹ chân đi ra ngoài. Mà hắn vừa quay người, người đang nhắm hai mắt trên giường liền mở mắt ra, lặng lẽ nhìn hắn rời đi.
Thực ra nàng đã sớm tỉnh dậy rồi nhưng vẫn không mở mắt, chỉ muốn yên tĩnh cảm nhận sự hiện hữu của hắn.
Dạ Nhiễm là người thích yên tĩnh, quen biết nàng hai năm nay đều yên tĩnh ở bên cạnh nàng, nghe nàng kể mọi chuyện trong cuộc sống. Mà chuyện nàng nói nhiều nhất đều liên quan đến Hoàng Phủ Diệp.
Nhưng hắn dường như vẫn luôn không thích Hoàng Phủ Diệp, luôn nói, ‘Bọn họ không hợp nhau.’ Mà nàng vì có được sự tán đồng của hắn, lần nào cũng kiên trì không ngừng nói tốt về Hoàng Phủ Diệp, muốn dùng cái này để đạt được sự đồng thuận của hắn.
Chớp mắt hai năm qua đi, nàng rốt cuộc gả đến nơi mong ước, chỉ là kết quả lại không hạnh phúc và ngọt ngào như nàng tưởng tượng.
Dạ Nhiễm ổn định bước đến cửa, đột nhiên không chút báo trước xoay người làm Hách Thanh Oản giật mình, không kịp nhắm mắt giả vờ ngủ, chỉ có thể lúng túng nhìn hắn nhanh chóng đi trở lại.
Cũng giống như khi hắn không chút dấu hiệu nào xoay người lại, hắn dừng lại trước giường, nhanh chóng cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Trong nháy mắt theo động tác của hắn, ánh mắt nàng trợn tròn, thậm chí quên cả hô hấp. Mãi đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546627/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.