Có điều, kệ thôi!
Cho dù dưới tình huống đêm qua như vậy, nàng cũng không muốn phí hoài bản thân mình.
Mặc dù nàng yêu hắn vô cùng sâu đậm, hắn cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của nàng. Nàng tội gì phải đối nghịch với hắn đến cùng, hắn càng không cho nàng chết, nàng càng phải sống phải chết.
Chỉ là, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại không muốn giải thích nhiều ngoài miệng với hắn.
Sống chết của nàng có liên quan gì đến hắn?
Lúc còn chưa ra khỏi vương phủ này, có lẽ còn có thể ảnh hưởng đến địa vị trong tương lai của hắn, đợi đến khi nàng ra khỏi vương phủ rồi, cho dù nàng có chết nơi đồng hoang, có lẽ hắn cũng chẳng muốn nhìn đến.
Vì vậy nàng chỉ hờ hững liếc nhìn hắn một cái liền dời mắt sang một bên, nghe theo lời hắn, không nhắm mắt lại nữa.
Hắn nhìn gò má nàng, mi tâm lại nhíu chặt, bước nhanh chân ra khỏi Phù Dung viên.
Nàng nhìn thấy máu tươi một đường, thân thể đột nhiên run lên, lập tức quay mặt về phía hắn, cầu khẩn nói: “Cứu Tinh Nhi.”
Nàng hạ thấp bản thân, sợ hắn còn muốn làm ra chuyện gì, tra tấn Tinh Nhi áp chế nàng.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng, lại dời mắt về phía hạ nhân đang canh giữ ở ngoài Phù Dung viên, phân phó, “Đi mời đại phu đến chữa trị cho tiểu tỳ Tinh Nhi kia.”
Nàng thấy hạ nhân kia lĩnh mệnh đi xuống lập tức nhẹ thở, không chút nào để ý hắn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546620/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.