Hách Thanh Oản cảm thấy ánh mắt mình mơ hồ dường như không còn nhìn rõ mọi vật xung quanh, nhưng lại rất kỳ lạ có thể nhìn rõ được mỗi một biến hóa cảm xúc của Hoàng Phủ Diệp. Giống như, sau khi nàng hỏi ra câu kia, ánh mắt hắn rõ ràng lóe lên, giữa hai đầu lông mày nhíu lại khó có thể thấy.
“Vì sao nhíu mày?” Nàng chậm rãi giơ bàn tay đầy máu xoa xoa mi tâm hắn, giọng nói run run, nước mắt nháy mắt tràn mi.
Vừa nãy nhận cực hình nàng cũng không khóc, giờ khắc này nhìn thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi lại cảm thấy tủi thân vô cớ. Mặc dù nàng đã nhận thức rõ thực tại, nhưng dù sao nàng yêu hắn, làm sao có thể vứt bỏ tình cảm này trong một ngày?
Vì vậy, chút biến hóa biểu cảm của hắn đều sẽ tác động đến trái tim nàng, mơ hồ chờ mong, toàn bộ những thứ này cũng không phải là thật…
Nàng thừa nhận bản thân yêu rất hèn mọn, nhưng yêu chính là yêu, không thể mặc cả trao đổi, càng không thể vì ngươi đã trả giá rất nhiều thì có thể nhận lại như vậy. Mà thứ tình cảm có thể tùy ý khống chế được thì không còn gọi là yêu nữa.
Không phải nàng muốn tìm một cái cớ cho bản thân, chẳng qua là cảm thấy mặc kệ về sau là yêu hay hận, nàng chắc chắn sẽ thẳng thắn đối mặt với lòng mình.
Trái lại, phủ nhận sự thật đã từng yêu hắn mới là biểu hiện của sự yếu đuối.
Hắn không né tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546618/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.