Trong bóng đêm, Hoàng Phủ Diệp khẽ nhíu mi tâm, cũng không tiếp tục chần chờ, giơ tay kéo xuống cánh tay đang vòng cổ hắn.
Cánh tay trắng của Liễu Mộng Phù hơi cứng lại, không ngờ tới hắn sẽ cự tuyệt thẳng như vậy.
“Phù Nhi, bổn vương còn có chút công vụ cần xử lý, tối mai sẽ trở lại bồi nàng.” Giọng nói hắn không ấm áp trấn an nàng một câu, liền buông cánh tay nàng ra, đi tới chỗ cửa sổ đang mở rộng.
Liễu Mộng Phù từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, nhìn theo hướng cửa sổ, nhiều suy nghĩ trong lòng không ngừng khuấy động, sau cùng đều hòa tan thành nỗi hận đối với Hách Thanh Oản.
Nàng không thể để người ta cướp đi hạnh phúc duy nhất của nàng, nàng không thể…
Nếu như có người muốn hủy diệt hạnh phúc của nàng, nàng sẽ hủy diệt người nọ.
——————
Hách Thanh Oản nằm ở trên giường không hề buồn ngủ, chỉ mong trời nhanh sáng một chút, để cho cơn ác mộng đêm nay sớm qua đi.
Nhưng mà thời gian giống như ngừng lại, chậm chạp không tiến về phía trước.
Nàng than nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân sớm đã tiêu tan không còn vào lúc hắn vứt nàng vào trong thùng gỗ.
Nằm thẳng người, mắt đờ đẫn nhìn nóc nhà, vốn nên là lúc hận đến mãnh liệt, nàng cuối cùng lại nhớ tới chuyện đã qua từng chút từng chút một.
—————–
Hai năm trước, mẫu thân của nàng bệnh nặng qua đời, nàng được nam nhân chính mình gọi là nghĩa phụ mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.