Tháng mười hai, gió nhẹ buổi sớm, mang theo cảm giác mát mẻ.
Liễu Thiên Mạch đứng bên hồ nước trong xanh, đôi mi thanh tú nhíu lại. Lá cây từng chiếc từng chiếc rơi xuống mặt nước, tạo thành từng đợt sóng li ti.
Nàng đưa tay, nhặt lên một chiếc lá rụng, ánh mắt dừng tại nơi nào.
Ngọn núi xa xa mây mù lượn lờ, dưới nắng mai, dường như tản mác vầng sáng nhàn nhạt.
Vầng sáng từng vòng từng vòng, tựa cầu vồng rực rỡ.
Sương mù rồi cũng sẽ tan.
Tan rồi, cũng chẳng rực rỡ nữa.
Nàng không thích những thứ hoa mỹ.
Bởi vì, đằng sau vẻ lộng lẫy, là quạnh quẽ.
Cầu vồng rực rỡ là vậy, nhưng mà, lúc tươi đẹp nhất, cũng là khi sắp sửa tan biến.
Pháo hoa cũng thực lộng lẫy, chỉ là, vẻ lỗng lẫy kia chỉ trong nháy mắt.
Tươi đẹp rồi lại quạnh quẽ, là điều thê lương nhất. Nếu vẻ rực rỡ nhất định phải dùng thê lương đánh đổi, nàng thà rằng không cần.
Ngực âm ỷ đau, Thiên Mạch nhẹ buông tay, lá cây rơi xuống mặt nước. Tay nàng, sít chặt y phục trước ngực.
Cảm giác đau đớn trước ngực lan ra, vừa đắng lại vừa chát.
【Sao vậy? 】
【 Lo Tần Mộ Phong có âm mưu. 】
【 Tần Mộ Phong có cái gì không tốt? y vừa rồi trước mặt mẹ ngươi thề nói yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên sao? 】
【 y tốt lắm, chính vì rất tốt, ta dù sao cũng cảm thấy kỳ quái. 】
【 Kỳ quái gì? Ta không cảm thấy. Trước đây y không biết mình yêu ngươi, bây giờ y biết rồi, bắt đầu biết đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512807/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.