Sau khi xuất cung, Liễu Thiên Mạch cũng không trực tiếp trở về vương phủ. Đối với nàng mà nói, Túy Yên Lâu mới là nhà của nàng. Nàng chán nản, mệt mỏi, muốn tìm một nơi nghỉ lại, mà Túy Yên Lâu, là lựa chọn tốt nhất.
Trở lại Viện Dương Liễu, nàng ngã mình lên chiếc giường mềm mại, không muốn ngồi dậy.
Nàng thật sự mệt mỏi, thật sự muốn ngủ. Nếu có thể tiếp tục ngủ như vậy, liệu có phải là quá nhiều?
Đang ngủ thật sự không có cảm giác sao? Không, đang ngủ còn có thể nằm mơ.
Đôi khi, là ác mộng.
Nàng rốt cuộc vẫn tỉnh, hay chỉ là mộng?
Ngay cả chính nàng, cũng không biết.
Nàng nằm sấp trên giường, tay ngọc buông cạnh mép giường, mệt mỏi không nói nên lời.
Hồng Ngạc lặng lẽ đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Thiên Mạch, “Tiểu thư, cần nô tỳ thay y phục cho người không?” Tiểu thư thực sự mệt mỏi đến vậy sao? Theo tiểu thư nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy thần sắc tiểu thư như thế.
Thiên Mạch kéo chăn che mặt, mơ màng lẩm bẩm, “Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Nàng đã thiu thỉu ngủ, có lẽ hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
“Tiểu thư, cần chuẩn bị đồ ăn không?” Sáng nay tiểu thư vội vội vàng vàng thay y phục lập tức tiến cung, chưa kịp dùng điểm tâm.
“Ừm, ta muốn ăn khoai nướng.” Thiên Mạch ngủ mơ màng, ôm chăn vào ngực.
“Dạ?” Hồng Ngạc ngẩn người, tiểu thư khi nào lại bắt đầu ăn mấy thứ linh tinh như vậy?
Đôi tay nhỏ bé của Thiên Mạch sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512805/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.