Hoắc Thiên giữ lấy cây dù, Thiên Mạch tay cầm hai cái hộp gấm hoa mỹ màu đỏ. Bọn họ cùng đi chung dưới một cây dù, trông hệt như một đôi vợ chồng.
Hoắc Thiên nghiêng hết dù che trên đầu Thiên Mạch, mặc cho bả vai mình bị mưa tuôn ướt đẫm.
Bọn họ vừa đến cửa Tể tướng phủ, chưa kịp đi vào, thì một giọng nói ôn nhu thu hút sự chú ý bọn họ, “Thật là đúng lúc, không ngờ gặp tướng quân ở đây.”
Hoắc Thiên và Thiên Mạch quay đầu sang thì nhìn thấy một người phụ nữ cả người đầy vàng bạc từ trong kiệu bước ra, cười ha ha nhìn Hoắc Thiên. Một nha hoàn đứng che dù bên cạnh ả.
Hoắc Thiên mặt không cảm xúc nói, “Cao phu nhân đến chúc thọ cha, hẳn là bận rộn, bổn tướng không quấy rầy.” Hắn quay đầu nhìn Thiên Mạch, “Đi vào thôi.” Lúc nói chuyện cùng Thiên Mạch, giọng nói của Hoắc Thiên rất ôn nhu dịu dàng.
“Ừm.” Thiên Mạch nhu mì gật đầu, tuyệt nhiên không thèm ngó tới phụ nhân kia.
Mặt ả phụ nhân biến sắc, lao tới liếc nhìn Thiên Mạch, khôi phục nụ cười, “Vị này chính là tướng quân phu nhân sao? Không biết là thiên kim nhà ai?”
Hoắc Thiên không nhịn được hít một hơi khí lạnh, sửng sốt nhìn Thiên Mạch.
Thiên Mạch mặt lạnh như tiền, “Đi vào thôi.” Nàng đã quá quen bị người Liễu gia coi thường. Vị phụ nhân này chính là lục tiểu thư của Liễu gia, lục muội của Liễu Thiên Mạch, ả thật sự không nhận ra nàng, đúng là mỉa mai.
“Tướng quân phu nhân, ta là phu nhân của đề đốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512778/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.