Sau khi đưa xấp ngân phiếu cho Chu thúc, Võ Như Nguyệt bước ra về. Nàng ở đây đã hai canh giờ, chắc họ đánh nhau xong xuôi hết rồi. Dạo bước trên đường trải đá nhỏ, nàng mệt mỏi ưởng vai, đi một vòng phát hiện ra bản thân đã đi đâu không biết. Trong lòng cảm thán một cái, khóc không ra nước mắt a.
Mưa bụi tháng ba giăng giăng, Võ Như nguyệt ngồi co ro, úp mặt vào tay vòng qua đầu gối, gió đêm hiu hiu thổi sương lạnh, nàng thiếp đi lúc nào không hay. Hàn Thiên bước nhẹ đến, từ xa nhìn nàng, ánh mắt dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Nữ Tử này làm hắn bối rối, nữ tử này làm hắn muốn che chở, nữ tử này bí ẩn, nữ tử này vô tâm làm người khác đau lòng.
Hàn Thiên bước đến gần, Võ Như Nguyệt từ từ mở mắt, đôi mi dài khẽ chớp,
- ""Ngươi chạy lung tung ta tìm rất lâu"". Hàn Thiên ôn nhu nhìn nàng, sợi tóc bay múa lộ ra một loại tuấn mỹ phiêu dật ma mị, ánh mắt một tia ấm áp, như tưởng tượng chợt lóe, tới vội vàng đi vội vàng, giống như chưa bao giờ xuất hiện, như đồ vật hư ảo vô tình rơi xuống phàm trần.
- "Ta.. ta đợi ngươi cũng rất lâu.." Võ Như Nguyệt ngây ngốc một hồi ủy khuất đáp lại. Nàng biết hắn sẽ tìm nàng, nàng ngồi dưới mưa kiên nhẫn mà đợi, đợi đến thân thể lạnh đi hắn vẫn chưa tới. Nàng oán thầm, ám vệ thất vương phủ cũng..vô dụng quá đi.
Trên cây xa xa Mộc Lâm phía sau âm thầm phỉ nhổ một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-quy-y-nhu-nguyet/80575/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.