-"Trương Đức Phi giá lâm!!".
-" Thất Vương, Thất Vương Phi giá lâm!!".
Thái giám lớn tiếng rống to, do Thái Hậu không khỏe nên không tham gia yến hội. Giọng nói cất lên mọi người dừng lại nhìn ba người bước vào chính điện.
Hoàng Phủ Hàn Thiên tay ôm eo Võ Như Nguyệt, tươi cười lại vị trí của mình làm đám quân thần phần kinh ngạc.
-" Vương phi đây sao, đúng là vài phần tuyệt sắc..".
-"Ta nghe nói đêm tân hôn vương gia không vào phòng nàng?"
-" Nhìn xem, không giống Vương phi thất sủng."
-"Nhỏ thôi.."
Đám quan lại phu nhân thì xào nghị luận vài câu rồi nâng ly uống rượu. Hàn Thiên nhíu mày nhìn qua Võ Như Nguyệt thấy nàng bất động thanh sắc tỏ ý làm ngơ, cũng không nói gì.
-"Đức phi, ngươi lúc nào cũng đến muộn, người xem Hoàng hậu là gì hả?"
Chu Phi một bên bểu môi. Xưa nay trong cung với Đức phi và Chu phi thập phần đối chọi gay gắt.
-"Ngươi xem hoàng hậu chưa nói gì ta, đâu đến lượt ngươi!" Trương Đức Phi một tay mân mê ly rượu phỉ thúy bất thanh bất sắc nói.
-" Ngươi.." Chu phi giận tím mặt. Trương Đức Phi này luôn luôn khinh thường nàng, làm càng nghĩ càng ghét. Đức Phi có gì tốt mà hoàng thượng sủng ái nàng ta chứ.
Tại vị trí cánh trái Võ Như Nguyệt nhàm chán đến phát bực, vẻ mặt chăm chú nhưng hồn không biết bay về phương nào.
-" Vương Phi nghe nói tài sắc vẹn toàn, nay đã gặp qua quả là như vậy!". Một giọng nói nho nhỏ vang lên làm Võ Như Nguyệt nâng mắt.Một thân lục y bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-quy-y-nhu-nguyet/80571/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.