Lãnh Thiên nhíu chặt mày, quay lại nhìn Lưu Vân, trong ánh mắt toàn là sự lạnh lẽo.
Lưu Vân có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt đó của Vương gia. Nhưng nhớ ra nàng ta thua Lộ Lộ thì tức giận lại nổi lên. Bàn tay trắng nõn mơn trờn lên khuôn mặt tuấn tú như tạc bằng ngọc của ngài ấy, nàng cười yêu mị:
- Vương gia chịu nghe thiếp nói chuyện rồi sao?
Lãnh Thiên bắt lấy bàn tay đang làm càn trên mặt mình, rít qua kẽ răng:
- Nói!
Nàng ta cười nhạt:
- Vương gia, đứng ngoài này nói chuyện, người không sợ kẻ nào có ý đồ xấu nghe thấy... lại đi nói linh tinh sao?
Lãnh Thiên nghi ngờ nhìn Lưu Vân, sau đó hất tay nàng ta ra, đi thẳng đến bàn làm bằng gỗ đàn hương, ngồi xuống. Lưu Vân nhìn Lãnh Thiên đầy thâm ý:
- Chắc Vương gia cũng biết thiếp là đứa con duy nhất của Lưu gia? Vì vậy thiếp muốn gì là được, không bao giờ phải chịu ủy khuất. Nhưng gần đây thiếp lại bại dưới tay Lộ Lộ, ngài nghĩ xem... cả Lưu gia làm gì để yên. Hẳn Vương gia cũng biết, thế lực của phụ thân thiếp trong triều không hề nhỏ, vậy nên... muốn tạo chút chứng cứ Thừa thướng âm mưu tạo phản không có khó đâu.
Ánh mắt Lãnh Thiên toát lên sự thâm hiểm đáng sợ:
- Trắc phi là đang đe dọa bổn vương?
Lưu Vân cúi người:
- Thiếp không dám!
Lãnh Thiên cười thâm trầm lạnh lẽo:
- Nàng nghĩ nàng lừa được bổn vương? Phụ hoàng và Thừa tướng là bằng hữu từ bé đó. Làm gì có chuyện phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-lo-lo-nang-dam/1111739/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.