Lãnh Thiên vừa tức giận vừa thất vọng. Mặc dù trên đường từ Vân Uyển viện đến Lộ Uyển viện đã nghe Hắc Long bẩm báo là Lưu Vân cố tình ra trời tuyết quỳ, nhưng chàng là không nghĩ nàng lại có thể nói không cần đứa con này. Nàng nói nhẹ tênh chỉ cần hại được Lộ Lộ thì hi sinh đứa bé cũng chẳng sao. Quả là chàng nhìn lầm người rồi. Ha ha.
Lưu Vân sững sờ ôm bên má bị tát. Nàng là không tin Vương gia vừa đánh nàng. Trước đây ngài ấy còn chưa có bao giờ nặng lời với nàng, cư nhiên hôm nay thẳng tay tát nàng. Nước mắt bất giác chảy ra, nàng tủi thân nhìn Vương gia.
Lãnh Thiên chỉ hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt, tức giận nói:
- Bổn vương nhìn lầm nàng thật rồi! Nàng không hề yêu thương đứa bé trong bụng sao? Nàng sẵn sàng hi sinh nó để đạt được mục đích của mình?
Lưu Vân uất ức, ngước mắt:
- Đúng! Thiếp sẵn sàng hi sinh nó đấy. Dù gì thì ngài cũng đâu có cần đứa bé, vậy thì nó sinh ra cũng không có hạnh phúc. Thế nên sao thiếp lại không mượn tay nó hại người khác?
Chàng nhắm chặt mắt che đi sự ghê tởm:
- Lưu Vân! Nàng khác trước quá rồi!
Lưu Vân cố gắng đứng lên. Nghe được câu nói đó của Vương gia thì cười lớn:
- Khác? Thiếp vì ai mà khác? Vì ngài đấy! Ngài nói ngài yêu thiếp, vậy ngài nhớ đi... nhớ đi! Cái gì ngài cũng chỉ Lộ Lộ, Lộ Lộ. Đang ở Vân Uyển viện nghỉ trưa với thiếp, nghe tin đám Ngọc Vũ kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-lo-lo-nang-dam/1111735/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.