Lưu Vân thấy Lộ Lộ, tiến lại gần hỏi:
- Vương phi tỷ tỷ đi dạo đó sao?
Lộ Lộ cười nhạt:
- Bộ chứ Lưu Trắc phi không thấy ta đi dạo hay sao mà còn phải hỏi?
Nụ cười trên môi Lưu Vân cứng đờ. Nhưng ngay lập tức lấy lại dáng vẻ dịu dàng, nói:
- Món quà lần trước tỷ tặng muội hôm sinh thần thật là đẹp. Muội định cảm tạ mà mãi hôm nay mới gặp. Thật đa tạ tỷ tỷ.
Cô ồ lên một tiếng:
- Trắc phi là đang khen bó hoa hồng đẹp hay là hộp minh châu?
Lưu Vân cười khan:
- Ta... muội khen hộp minh châu.
Lộ Lộ thở dài:
- Tưởng gì? Chứ minh châu đó ta còn đầy. Vương gia ban cho ta mười hộp mà dùng mãi không hết. Cũng may hôm nọ sinh thần Trắc phi ta lại tống đi được hộp nữa. Nếu Trắc phi muốn, khi nào về ta sai người mang sang cho thêm.
Lưu Vân gượng cười:
- Nếu đã là quà Vương gia ban tặng tỷ, muội sao dám lấy thêm? Nhưng mà... sao khí sắc của tỷ nhìn kém vậy? Chẳng nhẽ vì tối qua Vương gia nghỉ tại Vân Uyển viện sao?
Muốn trêu tức cô sao? Không dễ dàng vậy đâu! Lộ Lộ nhếch môi cười:
- Ai nha! Tố Hà à! Ta nghĩ ngươi nên về mời đại phu khám mắt cho Trắc phi đi thì hơn. Kể từ hôm sinh thần Trắc phi đến giờ, đêm qua ta mới có một giấc ngủ bình yên. Thế vậy mà Trắc phi lại nhìn ra khí sắc ta không tốt. Thật buồn cười.
Cô không có nói rối đâu. Kể từ hôm giải xuân dược, đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-lo-lo-nang-dam/1111733/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.