Ghen? Cô là... đang ghen sao? Lộ Lộ ho khan hai tiếng:
- Tại sao ta phải ghen với bọn họ chứ?
Chàng ghé vào tai cô, nói:
- Nhắc đến hành lễ mới nhớ, hình như chưa lần nào gặp ta mà nàng hành lễ cả.
Cô phớt lờ, quay đi chỗ khác.
Lãnh Thiên cười cười, đưa tay ra vuốt nghịch mái tóc đen mượt của nàng. Nhiều lần định đến thăm nàng, nhưng Lưu Vân đều lấy cớ mệt, khó chịu, không khỏe để giữ chân chàng. Không ngờ điều đó lại khiến nàng ủy khuất.
Bỗng dưng Lộ Lộ vòng tay ôm lấy cổ Lãnh Thiên, vùi đầu vào ngực chàng. Cô hít ngửi mùi trúc thanh nhã trên người chàng.
Chàng nhíu mày, vuốt vuốt mái tóc cô, hỏi:
- Vẫn buồn chuyện lúc nãy sao?
Cô vẫn chôn mặt trong lồng ngực vạm vỡ của chàng, gật gật đầu:
- Bọn họ chỉ sợ ta khi ta nắm quyền xử lý Vương phủ hoặc được sủng ái. Mà bây giờ chàng sủng ái ta thì không sao, nhưng biết đâu được rồi sẽ có một ngày chàng lại bỏ mặc ta như lần trước. Đến lúc đó ta biết làm thế nào?
Chàng từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp như tạc ngọc của nàng lên. Khuôn mặt buồn, đôi mắt phượng đã hơi đỏ khiến lòng chàng xót xa. Chàng dịu dàng nói:
- Hôm nay bọn họ đã bị ta phạt như thế rồi. Sau này sẽ không dám làm gì nàng đâu.
Lộ Lộ xị mặt:
- Chỉ sợ bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Chàng nói trấn an:
- Nếu họ dám gây sự với nàng, ta sẽ không tha!
Lộ Lộ cười gượng, lại vùi đầu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-lo-lo-nang-dam/1111724/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.