Chương trước
Chương sau
Ý Vân ngồi 1 lát,thật không nghĩ ra ai khác muốn hại cô ngoài Tư Hạ,nàng ta vì cô mà bị cấm túc,chắc chắn ghi hận trong lòng.Lần này thì cô thua rồi,thua thảm hại.

Ả nha hoàn nãy giờ nghe thấy hết cả,Ý Vân chắc chắn không thoát khỏi dày vò,Tư Hạ thì bị cấm túc,trong tay ả lại có bùa yêu cực phẩm,lần này,Vương gia chắc chắn không thoát khỏi tay ả.

Nàng từng là nha hoàn hầu phòng của Cơ Uy,lòng thầm thương Vương gia uy dũng,tuy thân phận thấp kém,nhưng chưa bao giờ từ bỏ ý định làm chính thê bên chàng.Ngày còn hầu hạ dọn phòng quét tước,ngày nào nàng ta cũng nhặt mấy sợi tóc chàng rụng vương trên gối,đem về cất kỹ,đợi ngày kiếm đủ số tiền lớn,liền đem tóc chàng đến lão đạo sĩ,yểm loại bùa yêu mạnh nhất.Nhưng bên cạnh Cơ Uy luôn có Ý Vân,thật sự không có cơ hội tiếp cận.Hôm nay trời giúp nàng ta,giờ Ý Vân thất sủng rồi,cơ hội leo lên giường Cơ Uy càng lớn hơn.Nếu không thể danh chính ngôn thuận,thì làm thê thiếp cũng đủ an nhàn cả đời.Nhưng núi cao ắt có núi cao hơn.Nếu chàng chỉ tầm thường như bao nam nhân khác,liệu có thể sống sót trong hoàng cung khốc liệt này,nàng ta,quá là coi thường Cơ Uy rồi.

Ý Vân tha thẩn,nghĩ đến lời Cơ Uy nói,bất giác không thể kìm nước mắt.Giọt nước mặn đắng,lăn trên khuôn mặt nhỏ,chảy vào miệng,chua chát như lòng cô bây giờ.Đây chính là nam nhân cổ đại,nói nữ nhân sai chính là sai,đúng cũng hoàn sai.

Nơi đây từng là nơi 2 người mặn nồng ân ái,bây giờ lại biến thành lồng giam con chim sẻ nhỏ tội nghiệp.

Cô ngồi yên như tượng sáp,đến xẩm tối,mặt trăng đã dần ló,mới đứng dậy,lấy vò rượu ngon,uống 1 hơi,cô đã chuẩn bị tất cả,cho 1 đêm đối tửu dưới trăng.Vậy mà giờ chỉ mình cô ở đây,như kẻ tội nghiệt.

Cô đến tủ quần áo,thay bộ y phục đẹp nhất,phục sức lộng lẫy nhất,soi gương chải tóc gọn gàng,điểm lại phấn son đã nhòe vì nước mắt,chân đi hài đỏ.

Đợi lúc trăng rằm sáng tỏ,mở hết rèm trong viện ra,tắt đèn dầu đi,ánh trăng treo,lọt vào trong viện,không đủ soi sáng nơi rộng lớn này.Soi lên gương mặt xinh đẹp đôn hậu này.Ánh mắt khẽ long lanh,nhưng không còn khóc được nữa,khóe môi mấp máy nở nụ cười.

- Biết ngày mai thế nào,hãy cứ tận hưởng hôm nay.

Ý Vân cầm vò rượu,tu sạch,uống 1 hơi sảng khoái.

Cô bước đến nơi bậc thềm dẫn ra vườn,nơi trăng soi sáng nhất,nâng tay,múa 1 điệu u buồn,miệng cất lời hát ngân nga.

Đêm trăng không sao

Nữ nhân uống rượu

Múa một điệu tiễn biệt

Ngày mai xa nhau rồi



Chàng có nhớ thiếp chăng

Ngày mai cách biệt âm dương

Hãy để thiếp ôm chàng lần cuối.

Kết thúc điệu múa,trời đổ mưa phùn nhẹ,như cũng khóc than theo số phận bi ai của cô.

Ý Vân ngồi xuống thềm,ngắm mặt trăng lơ lửng trên cao kia,xinh đẹp nhưng cũng thật đơn độc.

Cô bó gối,tay cầm cành cây khô,di di trên đất,vẽ mấy đường nguệc ngoạc,như đứa trẻ lên 3 chưa biết chữ.

Cha mẹ,con muốn về nhà,ở đây không ai cần con cả,con là thứ yêu nghiệt,đáng chết.Có phải ngày mai chàng sẽ đến,đem con cột lên giàn,chất củi thiêu sống không?Thật đáng thương làm sao!

""VIU...VIU...U...U..U"

Gió đột nhiên trở mạnh,mây đen che phủ mặt trăng,không gian tối om,chỉ còn tiếng gió rít thảm thương.

Hắc bạch vô thường,rẽ đôi màn sương khói,nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Ý Vân.

Cô không sợ hãi,chỉ lặng lẽ đứng dậy,chìa tay về phía họ.

- Đến đón ta sao,đi thôi!

- Mệnh ngươi đã định,là Vu bà bà tiếp theo.

- Vu bà bà là gì?



- Là người độ hóa oán linh chấp niệm sâu sắc,không chịu đầu thai chuyển kiếp,ngươi có trách nhiệm cảm hóa chúng,để buông bỏ tham sân si,đừng làm âm hồn bất tán đi hại người nữa.

- Ta có thể sao,ta chỉ là người bình thường.

- Thời cơ đến,ngươi sẽ tự hiểu ra.

Đêm nay,sao thấy bất an đôi chút,không phải vì sự xuất hiện của hắc bạch vô thường,mà vì...có người,đã nôn nóng muốn Ý Vân chết đi rồi.

Bên ngoài Di Hòa viện,có kẻ lét lút thả thứ gì đó vào trong,rồi mau chóng tẩu thoát.

Con vật kỳ dị,trông gớm giếc vô cùng,da trơn như rắn,nhưng lại có chân rết,mắt lồi như mắt ếch,trên đầu có sừng như kỳ lân,điều đáng nói,nọc độc kinh khủng vô cùng,người bị cắn,chắc chắn không qua khỏi 1 khắc.Đây chính là CỔ TRÙNG trong truyền thuyết.

Hắc bạch vô thường vẫn chưa rời đi,thấy sinh vật cổ quá đang lao đến chỗ Ý Vân,liền bắt lấy.

- Cổ Trùng - Ý Vân hét lên.

- Xem ra có kẻ,không đợi được để thấy ngươi chết rồi.

Là ai lại muốn đuổi cùng giết tận Ý Vân như vậy.

Hắc bạch vô thường đưa Ý Vân 1 viên đan dược.

- Sau canh 3 hãy uống viên đan dược này,sẽ làm ngươi giống như người chết rồi,đây chính là cách duy nhất để ngươi thoát khỏi đây.Yên tâm,không chết thật đâu,nếu chúng có chôn ngươi,sẽ có người đào lên.

- Quỷ cổ trùng này ta bảo quản thay ngươi,sau 3 ngày,nếu người bị cổ trùng cắn không chết,nó sẽ quay lại,cắn chết chủ nhân của nó,lúc đó ai hại ngươi,sẽ rõ.

Họ rời đi,mặt trăng lại sáng tỏ.Rọi xuống dưới,soi lên mái tóc đã chuyển bạc trắng của Ý Vân,từ bao giờ.

Vu bà bà,100 năm chỉ có 1 người,chính là nữ nhân tóc trắng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.