Nghe thấy tiếng người, sắc mặt Diệp dịu đi khá nhiều, ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi ta lại lặng người nhìn mặt đất đầy những mảnh vảiđỏ, không biết liệu vị cao nhân đó có cảm thấy tức giận khi vũ khí củamình đã bị chúng ta phá hỏng?
“Tại hạ vô tình xông vào nơi đây,mạo phạm đến tiền bối, mong tiền bối thứ tội.” Diệp khẽ cất lời, ngữ khí tự tin, thanh âm vang vọng khiến cho vách đá cạnh bên cũng như rungđộng.
“Tiểu huynh đệ, tuy rằng thân mang trọng thương, khí huyết bất định, nhưng vẫn có thể phá được dải lụa đỏ của ta, thực không dễchút nào. Không ngờ, người có thân thủ như vậy cũng có lúc rơi vào chỗnày. Thật giống ta năm xưa, vì nhẹ dạ cả tin…” Nghe iọng nói ưu phiềnvọng lại, Diệp tức thì nhận ra vị trí của người đang nói, liền quayngười về phía đó.
Là người đó. Mới nhìn qua là ta đã nhận rangười phụ nữ ấy. Đôi mắt như tranh, tuyệt sắc khuynh thành, là người phụ nữ bị đẩy xuống giếng. Nhưng lúc này ở cuối đuôi mắt bà ta đã xuất hiện vài nếp nhăn, ấy vậy mà chẳng làm mất đi nét hoa nhường nguyệt thẹn.Người đàn bà đó khoác trên người bộ y phục màu đỏ hệt như màu đám vảivụn đang nằm trên mặt đất, chỉ duy có sắc mặt trắng nhợt như cắt khôngcòn giọt máu khiến người đối diện ngỡ ngàng. Đó là vẻ tiều tụy, mongmanh như tờ giấy khiến ta nhìn mà lòng không khỏi thương xót.
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp đột nhiên thoáng chút ươn ướt dịu dàng. Ta đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398144/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.