“ Ây da ! “
Tiếng thét chói tai phá vỡ không gian tĩnh lặng,khiến đám chim chóc vô cùng hãi hùng bay toán loạn làm những cánh hoatrong ngự hoa viên rơi xuống như mưa. Ta nheo mắt, đưa tay sờ vào đốngphân chim rơi trên trán mình, thực đúng là lúc người ta gặp xui, ngay cả con chim cũng có thể ăn hiếp được.
Không biết thể chất của Ngọc Phiến Nhi thực sự yếu đuối hơn thân thể của ta trước đây quá nhiều haylà do ta đã được phụ thân Thừa tướng nuông chiều quá độ, mà chỉ vì vếtthương nhỏ xíu lần trước thôi cũng suýt chút nữa là khiến ta mất mạng.Diệp lo lắng cho thương tích của ta, liền đề nghị với Hoàng đế lão giacho ta được tạm thời ở lại Đông cung, tiện cho thái y chăm sóc hàngngày. Gần đây, ngày nào mấy vị thái y này cũng tới thay băng vết thươngcho ta, mỗi lần thay băng đều đau đến mức khiến ta khóc lóc thảm thiếtgọi phụ mẫu liên hồi.
Diệp trông chừng ta rất sát, bởi vì thái y dặn rằng ta không được ăn những thức ăn chua cay, vậy nên cuộc sống của ta hiện nay không hề có hai chữ mỹ vị. bữa ăn nào của ta cũng chỉ cóbát cháo hoa đạm bạc. Đề phòng ta ăn vụng, Diệp còn phái cả một ma matrong cung tới theo sát ta một ngày hai mươi canh giờ. Ta thực sự đángthương, bị giày vò đến độ này, dung mạo lại càng thêm tiều tụy, mới cómột tuần mà quầng mắt càng lúc càng thâm đen, da mặt vàng vọt, người còn gầy hơn cả hoa.
Thế nhưng ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398130/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.