“Dạ bẩm nương nương, Ngọc cô nương đã tới rồi ạ!”
Qua mấy lànkhói bàng bạc đang toả lên nghi ngút từ chiếc lư hương trước mặt, tanhìn thấy một người phụ nữ cao quý đang ngồi trước bàn, thản nhiên rótrượu. Bà ta mặc bộ y phục gâấ lụa màu đen, thân váy có thêu hình phượnghoàng dáng vẻ kiêu hãnh, cực kỳ nổi bật. Bà khẽ gật đầu, phỉ thuý trânchâu trên chiếc mũ kim phượng kiêu sa chạm vào nhau tạo nên tiếng độngvui tai. Khuôn mặt bà giản dị, không hề bôi son trát phấn. Dưới nhữngtrang sức trên người, trông bà lại càng thêm gầy guộc, mỏng manh. Ta bất giác ngây người, quên khuấy mất cả việc phải thỉnh an.
“Ngi lui xuống đi!” Bà nhẹ nhàng đưa lời dặn dò, giọng nói bình tĩnh, không nghe ra được bất cứ cảm xúc vui buồn gì bên trong. Bà đi về phía ta, hươngthơm dịu nhẹ của hoa toát ra từ y phục bà thoang thoảng thơm ngát, vạtváy bên dưới phấp phới theo bước chân. Phan công công đáp lại một tiếng, khom người cúi chào rồi lui ra ngoài. Ta vội vã quỳ xuống, ngô nghê dập đầu rồi lên tiếng thỉnh an: “Bái kiến nương nương!”
“Ngươichiín là Ngọc Phiến Nhi?” Bà bước đến trước mặt, kéo chiếc cằm ta lên,nhìn ngắm một hồi, rồi bà bóp chặt tay, khiến khuôn mặt ta đau đớn.
“Quả nhiên là một giai nhân xinh đẹp như ngọc như ngà, thảo nào hai vị hoàng tử đều không sợ kháng chỉ mà đòi huỷ hôn vì ngươi.” Giọng nói của bàkhông lớn, nhưng vang bên tai ta chẳng khác nào sấm đùng chớp giật. Tangoan ngoãn quỳ ở đó, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398122/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.