Đêm tối đen như mực. Vầng trăng mờ ảo treo giữa bầu trời, mang theo thứsắc màu ma mị. Hương trúc thanh khiết thoang thoảng trong không gian,vừa quen thuộc lại vừa nhuốm mùi nguy hiểm.
“Lão đại, tại sao tỷ dừng lại thế?”
“Mùi hương này…”
Hương trúc, hình như ta đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi thì phải? Thì ra là ngài.
Ta vội vã ngẩng đầu, người đàn ông ở trong bóng tối, mái tóc đen nháy nhưmàn đêm, lớp y phục bằng tơ lụa nhẹ nhàng bay trong gió, uyển chuyển như dòng nước uốn lượn lại mơ màng như ánh trăng. Ngài từ từ ngẩng đầu,thần sắc trong ánh mắt khiến cho hồng trần vạn trượng dường như cũngnhạt nhòa phai dấu.
“Tinh Thích!”
“Ta phải chăng quá đỗi may mắn, khi nàng không hề quên mất tên của ta?” Giọng ngài nhẹ nhàngnhư băng tuyết lặng thầm tan chảy, nhưng lại chẳng có chút cảm xúc gì.
“Ta cũng nên gửi lời chúc mừng tới nàng. À không đúng, nàng giờ đã là Vương phi, tại sao lại rời khỏi thành Trường An vào giữa đêm tân hôn của mình vậy. Không phải nàng định đi thông báo tin tức cho Nam Cung Diệp đấychứ?”
Trái tim ta thắt lại, liền kéo bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo raphía sau lưng mình. Người đàn ông toàn thân toát lên vẻ quái dị này cứthầm lặng như một bông hoa nở giữa đêm đen khuya khoắt, toàn thân toátlên thứ khí chất tuyệt vọng, khiến người ta run rẩy ngay giữa mùa hènóng nực.
“Chuyện không liên quan đến bọn chúng. Ta có thể đicùng ngài, nhưng xin ngài hãy tha cho những đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398118/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.