Lại đến lúc viết hậu ký, thân là một tác giả viết truyện, đây chínhlà thời khắc hạnh phúc nhất của tôi. Tôi đã viết một câu chuyện dài hơnhai trăm năm mươi ngàn chữ cho độc giả, lúc này cuối cùng đã có thể viết hai ngàn chữ cho bạn đọc yêu quý.
Trong đoạn hậu ký ở cuốn sách trước, tôi có viết một đoạn nhưsau: “Viết truyện là cuộc tu hành chậm rãi, con đường là văn chương, dẫn dắt tư tưởng của chúng ta vượt qua xác thịt đến được bờ bên kia, sau đó sẽ viết một đoạn hậu kí để bố cáo thiên hạ: Tôi đã công đức viên mãnrồi. Khi biến những suy nghĩ của mình thành văn thơ, đó sẽ là một sự tồn tại không thể xóa bỏ được, đây chính là nỗi đắm say của tôi mỗi khiviết hậu kí, bởi vì đây chính là minh chứng thực tại nhất cho sự tồn tại của tôi trên thế gian này. Và mỗi khi lật đến những trang sau cùng củacuốn sách, tôi đều có thể nhìn thấy bản thân mình trước từ những dòngchữ đó. Cũng giống như một người lữ hành sau khi đi qua hoang mạc, mỗimột bước đi, khi quay đầu nhìn lại, đều có thể nhìn thấy những dấu châncủa mình in lại trên mặt cát, đó là minh chứng rõ nét mà chân thực,không cần hồi tưởng nhưng cũng chẳng thể nào quên lãng.” Sáu tháng trôiqua, khi ngồi viết hậu kí cho cuốn sách mới, tôi vẫn sẽ đọc lại nhữngphần hậu kí của tất cả các cuốn sách trước kia, xem xem bản thân đã điqua những ngày tháng cô độc mà hạnh phúc đó như thế nào. Những sángchiều suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398095/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.