"- An Bích nói nàng ta để quên thứ đồ gì đó, liền đi rồi, vừa hay ta đi ngang qua đây ". Hắn ta giải thích
"- Được rồi, giờ thì ngài ra ngoài đi! " Nàng nói mà ngoảnh mặt đi chỗ khác.
"- Nàng không cần ta chà lưng nữa sao? Lúc nãy trông nàng thoả mãn như vậy mà.
Hắn ta còn cố ý châm chọc.
" Vương gia! Ngươi vô sĩ,… ngươi mau đi ra! "
. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Lúc này hắn ta mới chịu rời đi, trên môi nở một nụ cười. Có vẻ hắn rất thích trêu chọc Vương Phi của mình. Bình yên chưa được bao lâu, thì sóng gió ập đến nửa. Thái giám trong cung đem thánh chỉ đến phủ.
“- Tất cả mau quỳ xuống.” Hắn hô lớn
Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thần Vương vừa lập được đại công bán thưởng hai nghìn lượng vàng cùng châu báu, ngọc trai quý hiếm.Đồng thời ban hôn cho Thần vương và Lý Vân Nhạn nữ nhi Trấn Bắc Hầu phủ, ba ngày sau liền thành thân, khâm thử!!!’
Thần Vương một mặt không bằng lòng, không chịu đón nhận thánh chỉ. Nàng thấy vậy nhanh chóng nhận thay hắn, tránh kháng lệnh vua.
"- Chúng thần tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế ".Nàng khấu đầu tạ ơn.
Chờ cho tên thái giám đi rồi, nàng mới nói:
“- Vương gia người muốn kháng chỉ sao, lúc nãy ta không nhận, e rằng phủ ta xảy ra chuyện.”
“- Bổn vương không thích Lý Vân Nhạn đó, với lại…phủ ta đã có nàng rồi.”
Lời hắn nói ra lại rất nghiêm túc.
"Không hiểu sao nàng có chút vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nói:
"- Người có thêm một thiếp thân để hầu hạ phải nên vui mới đúng, ta có thêm tỷ muội cũng tốt ".
“- Nàng ta dù cho có trở thành trắc phi, ta cũng chả màng, hôn sự này nàng thay ta chuẩn bị, ta còn bận chính sự”.
"- Được thôi, ta sẽ chuẩn bị chu đáo cho tân nương của ngài ".
Thấy hắn khó chịu nàng lại càng thêm mắn dặm muối.
Ngày thành hôn đã đến, nhưng vương gia lại không đi cùng đoàn rước dâu. Vân Nhạn ngồi trong kiệu hoa, mặt mày có chút bực bội vì không thấy Thần Vương. Kiệu hoa đã đến vương phủ, Vân Nhạn trùm khăn đỏ được người dìu đến sảnh.
"- Vân Nhạn muội muội, vương gia hiện đang bận không thể bái đường cùng muội, vậy muội có thể tự bái đường được chứ? "
Nàng mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế dành cho chủ mẫu của phủ thần vương.
“- Ả tiện nhân Sơ Nhiễm đang muốn làm ta mất sao? Ngươi chờ xem đây!”. Ả ta nhếch miệng cười một cái.
“- Tỷ tỷ, ta biết ta được gả vào phủ tỷ không vui, nhưng hà tất tỷ làm khó ta,độc chiếm ân sủng của vương gia như vậy.Ta cũng chỉ là muốn cùng tỷ hầu hạ ngài thật tốt.”
Vân Nhạn tỏ ra ủy khuất, đáng thương khiến những người ở đó đều thương cảm cho nàng ta.
“- Vương Phi dùng quyền uy mà hiếp đát thị thiếp sao?.”
Một người trong đám khách mời bỗng lên tiếng.
“- Ta biết Vương Phi trí tuệ hơn người, nhưng không thể độc chiếm Vương gia như vậy, quả thật không đúng!”.
Một vị khách trông có lẽ là một thương nhân giàu có cũng phản đối nàng ".
Đạt được mục đích, Vân Nhạn thầm cười trong lòng. Việc này sau sẽ được đồn ra, Vương Phi thị uy thần thiếp, muốn độc chiếm Vương gia.
Bạch liên hoa này coi bộ cao tay hơn ả Trương Ngọc Đình tỷ tỷ của ta. Không thể xem thường ả ta được.
"- Thần Vương đang bận chính sự, không thể bái đường nên kêu bổn vương Phi đến đây. Còn có, con mắt nào của muội thấy ta ăn hiếp muội?? vu khống, nhạo báng người hoàng thất sẽ bị tru di tam tộc, là Trắc Phi thì cũng phải hiểu biết quy cũ, chớ có để người đời cười chê nữ nhi Trấn Bắc Hầu ăn nói lộng ngôn ".
Đám người xung quanh nghe đến cũng không dám nói thêm một lời, sợ rằng sẽ phải bị trừng phạt.
"- Muội đã hồ đồ rồi, mong tỷ tỷ bớt giận, muội cũng chỉ là lo cho Vương gia thôi. Tỷ Tỷ, muội dâng trà mời tỷ.
Ả ta biết không dễ nhạo báng được nàng nên liền đem trà dâng lên.
Đây có phải là cảnh mấy ả tâm cơ dâng trà rồi bày mưu như trong phim không? Nàng thấy Vân Nhạn bê trà đi đến, liền có dự cảm xấu.
Đúng với điều nàng dự đoán, ả ta giả vờ ngã nhào trước mặt mọi người, để mọi người trông thấy là Vương Phi đẩy nàng ta xuống, không cho nạp trắc phi. Nhưng Sơ Nhiễm đâu cho ả ta có cơ hội diễn, nàng nhanh chóng ôm lấy eo Vân Nhạn, tay kia đỡ luôn ly trà nóng. Nàng nhìn thẳng vào mắt Vân Nhạn:
"- Vân Nhạn muội muội có làm sao không?
“- Ta không sao, đa tạ tỷ tỷ.”
Kế hoạch lần nữa thất bại, ả ta mặt mày cũng méo xệch. Dù rất ghét Sơ Nhiễm nhưng vẫn phải tỏ ra cung kính.
Mọi nghi thức tạm thời cho qua, Vân Nhạn được đưa đến phòng tân hôn. Nàng ta đợi mãi cũng không thấy Thần Vương đi vào.
" -Tiểu Trúc, Vương gia đã trở về chưa?
Tiểu Trúc là nha hoàn thân thiết của Vân Nhạn.
“- Bẩm tiểu thư, Vương gia vẫn chưa về. Nô tỳ e rằng tiểu thư đêm nay sẽ phải ở một mình rồi.”
Ả ta siết chặt nắm tay tức giận. Từ lúc ả bước vào Vương Phủ, đều gặp chuyện không hay, cũng tại nữ nhân Trương Sơ Nhiễm kia.
"- Chuyện ngày hôm nay Vân Nhạn ta ghi nhớ! ".
Sáng hôm sau, Vương gia mới trở về. Vân Nhạn cũng liền tranh thủ thể hiện mình là một nương tử tuyệt vời. Sáng sớm đã tự vào bếp nấu ra thật nhiều món ngon, sau đó kêu Tiểu Trúc đi mời Vương gia, Vương Phi.
"- Vương gia người lại đây! Hôm qua ta nghe nói người ở doanh trại bàn chính sự mệt mỏi. Thiếp có làm gà hầm thuốc bắc cho Vương gia.
Ả ta vừa trông thấy hắn bước vào nhà ăn liền hồ hởi chạy đến ôm lấy tay của hắn. Mĩ nhân trong tay, nhưng hắn lại quá lạnh lùng, hất tay ả ta ra, lấy khăn lau đi.Không nói một câu mà đến bàn ăn và ngồi xuống.
"- Món gì đấy? Hắn chỉ vào một món ăn trông khá kì lạ.
"- Vương gia đó là thịt chim bồ câu, rất ngon và bổ dưỡng ".
Ả ta cười, chắc hẳn phen này ghi điểm chắc ăn rồi. Nhưng ngược với những gì ả ta mong đợi, Vương gia ném đũa xuống sàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]